Trọn Vẹn
Trong Giây Phút Này
Nguyên
tác: The Power of Now
A Guide to Spiritual Enlightenment
của
Eckhart Tolle
Dương Gia Phỏng Dịch
CHƯƠNG IX
Có
ǵ khác biệt giữa hạnh phúc và an b́nh không ?
Có chứ. Hạnh phúc tùy
thuộc vào những điều kiện tích cực, c̣n an
b́nh th́ không.
Người
ta có thể nào chỉ thu hút những điều kiện tốt
vào cuộc đời của ḿnh không? Nếu lúc nào ta cũng
giữ thái độ và tư tưởng tích cực, tất
nhiên ta sẽ chỉ thu hút những biến cố và hoàn cảnh
tốt thôi, đúng không?
Bạn có biết thế nào là tích cực và thế nào
là tiêu cực không? Bạn có biết
nh́n toàn diện không? Đối với nhiều người,
giới hạn, thất bại, mất mát, bệnh tật
hay đau khổ dưới bất cứ h́nh thức nào
đều là những bậc thầy tốt nhất. Nhờ
những bậc thầy này, họ đă từ bỏ những
h́nh ảnh sai lầm về “cái tôi”, những dục vọng
và mục tiêu mà “cái tôi” chủ trương. Họ đă trở
thành sâu sắc hơn, khiêm tốn hơn và thương
người hơn. Họ đă trở nên “thực”
hơn.
Khi có sự việc tiêu cực nào xẩy đến với
bạn, tất là có một bài học thâm thúy tiềm ẩn
bên trong dù lúc ấy có thể bạn không nhận ra
được. Ngay cả một cơn bệnh xoàng hay một
tai nạn cũng có thể cho bạn phân biệt được
cái ǵ thực cái ǵ giả, cái ǵ quan trọng hay không trong
đời bạn.
Nh́n từ trên cao, hoàn cảnh nào cũng tốt. Nói rơ
hơn, chúng không tốt mà cũng không xấu. Chúng là như thế.
Lối sống lành mạnh nhất là khi bạn hoàn
toàn chấp nhận cái hiện hữu v́ lúc bấy giờ
không c̣n cái tốt hay cái xấu nữa. Chỉ có một
sự tốt lành cao cả, kể cả cái mà người
ta cho là “xấu”. Thế nhưng nh́n bằng lư trí th́ có cả
tốt lẫn xấu, ưa ghét, thương hận. Cho
nên Sáng Thế Kư (cuốn sách đầu tiên trong kinh Cựu
ước) có ghi lại rằng Adam và Eve không được
sống trong “thiên đàng” nữa sau khi họ đă ăn
trái cây biết phân biệt tốt và xấu.
Tôi thấy như
thế là phủ nhận và tự lừa dối. Khi một
chuyện khủng khiếp xẩy đến cho tôi hay một
người thân – tai nạn, đau ốm, khổ đau,
hay chết chóc – tôi có thể làm ra vẻ như không có ǵ,
nhưng sự thật là những chuyện đó không tốt
đẹp, vậy tại sao lại phủ nhận ?
Bạn
không giả vờ ǵ cả. Bạn để cho tất cả
hiện hữu (xẩy ra một cách tự nhiên), thế
thôi. Như thế, bạn vượt ra ngoài lư trí với
những thói quen kháng cự gây nên cực tốt và cực xấu.
Đó là khía cạnh quan trọng nhất của đức
tính khoan dung. Biết tha thứ hiện tại c̣n quan trọng
hơn biết tha thứ quá khứ. Nếu bạn có thái
độ khoan dung trong từng giây từng phút – nếu bạn
để nó hiện hữu – th́ oán hận sẽ không chồng
chất và bạn không cần khoan dung sau này.
Bạn
nhớ rằng ở đây chúng ta không nói đến hạnh
phúc. Chẳng hạn, khi một người thân vừa chết,
hoặc bạn cảm thấy cái chết gần kề,
th́ đương nhiên bạn không thể vui sướng.
Hẳn là như thế. Nhưng bạn có thể
yên tĩnh trong tâm hồn. Bạn buồn và rơi lệ,
nhưng nếu bạn đă không c̣n kháng cự, dưới
cái buồn bạn cảm thấy có một sự thanh thản,
một sự tĩnh lặng, một hiện diện thiêng
liêng thoát ra từ hiện hữu.
Sự an b́nh bên trong là như thế, một sự tốt
lành không đối nghịch.
Nếu
có một hoàn cảnh tôi thay đổi được, th́
làm sao tôi có thể vừa để nó hiện hữu vừa
thay đổi nó?
Bạn hăy làm việc phải làm. Trong lúc đó, hăy chấp
nhận cái ǵ đang xẩy ra. V́ lư trí đồng nghĩa
với kháng cự, thái độ chấp nhận giải
thoát bạn tức thời khỏi sự kiềm tỏa của
lư trí và nối bạn trở lại với sự sống
(hiện hữu). V́ vậy, những động cơ thúc
đẩy hành động thông thường của “cái tôi”
– sợ, tham, bảo vệ giữ ǵn hay nuôi dưỡng
phàm ngă – sẽ ngừng hoạt động. Lúc ấy, một
trí tuệ bao la hơn lư trí chi phối rồi một ư thức
mới sẽ hướng dẫn hành vi của bạn.
“Hăy chấp nhận bất
cứ ǵ định mệnh đem đến, v́ không có ǵ
thích hợp hơn cho những đ̣i hỏi của bạn.”
Marcus Aurelius, một trong những người hiếm có vừa
viết hay vừa hiểu rộng, đă viết như
trên cách đây 2.000 năm.
Dường như người ta phải qua nhiều
đau khổ rồi mới buông bỏ kháng cự, rồi
chấp nhận và khoan dung. Đến lúc đó th́ sẽ có
một phép mầu tuyệt diệu nhất: hiện hữu
– tức là ư thức tỉnh lại sau bức màn khổ
đau và được chuyển hóa thành an b́nh. Cuối
cùng th́ mọi xấu xa và khổ đau trên thế gian cũng
chỉ là để buộc con người phải nhận
ra chân tướng của ḿnh ngoài tên tuổi và h́nh hài.
Thật ra, sự xấu xa mà chúng ta nh́n thấy từ cái
nh́n hạn hẹp lại là thành phần của sự tốt
lành cao quư. Tuy nhiên, chỉ qua sự khoan dung bạn mới
chứng nghiệm được chân lư này. Cho đến
lúc đó, xấu xa chưa được giải thoát nên vẫn
chỉ là xấu xa.
Nhờ bạn khoan dung, nghĩa là một khi bạn thừa
nhận rằng quá khứ không c̣n quan trọng và để
hiện tại hiện hữu, th́ phép mầu của sự
chuyển hóa xẩy ra cả bên trong lẫn thế giới
bên ngoài. Một khoảng không gian vắng lặng trong
đó có hiện diện phát hiện mănh liệt bên trong và
chung quanh bạn. Bất cứ ai bước vào trường
ư thức đó đều chịu ảnh hưởng ngay
lúc đó hoặc sau này. Bạn không cần làm ǵ cả, chỉ
cần hiện hữu và giữ tần số hiện diện
cao độ ấy để tiêu trừ được sự
bất ḥa, làm lành được vết đau, và đánh
đuổi được sự vô ư thức.
§
Đứng ở phương diện ư
thức b́nh thường, ở trạng thái chấp nhận
và an b́nh, có sự việc ǵ “xấu,” dù có thể thầy
không gọi là “xấu,” xẩy ra trong đời thầy
không?
Phần lớn những chuyện mà chúng ta gọi là
“xấu” xẩy đến trong đời người là
v́ chúng ta vô ư thức. Chúng tự tạo, hay nói đúng
hơn chúng được phàm ngă tạo nên. Tôi thường
gọi chúng là bi kịch. Khi bạn hoàn toàn ư thức th́
trong đời bạn sẽ không c̣n bi kịch nữa.
Để tôi vắn tắt nhắc lại quá tŕnh “cái tôi”
hoạt động và tạo bi kịch như thế nào.
Nếu như bạn không hiện diện, không ư thức,
không là chứng nhân, th́ “cái tôi” hoàn toàn chi phối đời
bạn. Nó là lư trí ở trạng thái không được bạn
quan sát. “Cái tôi” tự thấy nó như một mảnh vụn
cô lập trong một vũ trụ thù nghịch, không liên hệ
ǵ với sinh vật nào. Chung quanh là những “cái tôi” khác mà
nó hoặc coi như những những mối đe dọa,
hoặc nó lăm le dùng cho mục tiêu riêng. Thói quen của “cái
tôi” là t́m cách diệt cái sợ và những cảm giác thiếu
thốn của nó như chối bỏ, tham quyền, tham vọng,
tự bảo vệ, đả kích. “Cái tôi” tạo nhiều
mưu kế rất tinh xảo, nhưng cũng không thực
sự giải quyết được ǵ, chỉ v́ “cái tôi”
tự nó đă là vấn đề rồi.
Khi những “cái tôi” họp nhau lại, qua những mối
quan hệ cá nhân, những tổ chức hay cơ quan, th́ sớm
muộn ǵ cũng có chuyện không hay xẩy ra: những bi
kịch như tranh quyền, bạo hành v.v…, ngay cả những
tệ đoan tập thể như chiến tranh, tàn sát, và
bóc lột, tất cả đều do sự vô ư thức
gây ra. Hơn nữa, có biết bao bệnh tật phát sinh v́
“cái tôi” không ngừng chống đối, giới hạn và
làm tắc nghẽn nguồn sinh lực trong thân vật chất.
Khi tiếp xúc được lại với hiện hữu
và không c̣n bị lư trí điều khiển, th́ bạn sẽ
không c̣n gây ra những chuyện đó nữa, không c̣n tạo
ra bi kịch và cũng không c̣n tham dự vào đấy nữa.
Khi hai hay nhiều “cái tôi” họp lại với nhau th́
bi kịch dưới h́nh thức này hay h́nh thức khác
thường diễn ra. Nhưng ngay cả khi sống
đơn độc, bạn vẫn tạo được
bi kịch cho ḿnh. Bi kịch là khi bạn tủi thân, cảm
thấy tội lỗi hay lo lắng, để quá khứ
hay tương lai làm mờ hiện tại. Thế là tạo thời gian tâm
lư, một yếu tố dựng thành bi kịch. Khi nào bạn
không tôn trọng hiện tại, không để nó hiện hữu,
tức là bạn tạo bi kịch.
Người ta thường yêu thích bi kịch của
cuộc đời họ v́ cá tính của họ nằm tại
đây. Họ để “cái tôi” chi phối đời họ
và hoàn toàn đầu tư cá tính của họ vào đấy.
Ngay cả khi họ đi t́m giải đáp, giải pháp hay
giác ngộ, đấy cũng chỉ là một phần của
“cái tôi”. Điều họ sợ
nhất và phản kháng nhiều nhất là lúc bi kịch kết
thúc. Khi họ đồng hóa với lư trí, điều họ
sợ nhất và chống cự nhiều nhất là sự
tỉnh thức.
Nếu như bạn hoàn toàn chấp nhận cái ǵ hiện
hữu th́ bi kịch đời bạn kết thúc. Có muốn
đi chăng nữa cũng không ai tranh luận được
với bạn v́ làm sao tranh luận được với
một người hoàn toàn ư thức. Tranh luận hàm ư
đồng hóa với tư tưởng và có một lập
trường, chống đối và phản ứng lại
lập trường của một người khác. Kết
quả là cả hai cực đối nghịch cùng tăng năng
lượng cho nhau. Sự vô ư thức phát triển như
thế. Bạn vẫn có thể tŕnh bầy rơ ràng mạch
lạc lập trường của bạn, nhưng sẽ
không có phản ứng, biện hộ hay đả kích
đằng sau. Cho nên sẽ không có bi kịch. Khi bạn
hoàn toàn ư thức th́ không c̣n mâu thuẫn. “Không ai đă đồng
nhất c̣n có thể nghĩ đến tranh chấp” như
cuốn “Một khóa học những phép mầu nhiệm”
đă ghi nhận để ám chỉ đến sự xung
đột với người khác và đặc biệt
đến sự mâu thuẫn bên trong bạn. T́nh trạng
này chấm dứt ngay khi những đ̣i hỏi của lư
trí không c̣n va chạm với cái ǵ hiện hữu.
C̣n sống trên cơi đời vật chất và c̣n liên
hệ với tập thể loài người, th́ cái đau
thể xác vẫn c̣n. Bạn không nên lầm lẫn nó với
cái đau tinh thần. Mọi phiền năo đều do “cái
tôi” gây nên và bắt nguồn từ sự kháng cự. Lại
nữa, một khi c̣n sống trên đời th́ bạn không
thể thoát khỏi định luật tuần hoàn và vô
thường của vạn vật, nhưng bạn sẽ
không c̣n thấy như vậy là xấu mà sẽ chấp nhận
nó là như thế.
Bạn hăy nên để mọi vật hiện hữu. Một chiều sâu hơn bên
dưới những đối nghịch sẽ hiện ra
như một sự hiện diện thường trụ,
một sự tĩnh lặng bất biến, một niềm
hân hoan hiện hữu, sự thái ḥa của Thượng
Đế.
Ở b́nh diện h́nh thể, các h́nh thể riêng rẽ
sinh ra rồi chết, được tạo ra rồi bị
hủy hoại, phát triển rồi tan biến. Ta nh́n thấy thực trạng này
ở khắp nơi: trong chu kỳ đời một v́ sao
hay một hành tinh, một cơ thể, một cái cây, một
bông hoa; ở sự thịnh, suy của các quốc gia, các
thể chế chính trị, các nền văn minh; và trong các
chu kỳ được thua không tránh được của
một đời người.
Có những chu kỳ thành công khi mọi sự việc
đến với bạn dễ dàng và phát triển. Có những
chu kỳ thất bại, khi chúng héo tàn hay tan ră và bạn phải
buông bỏ để dành chỗ cho sự việc mới
phát sinh, hay để nó chuyển hóa. Nếu bạn níu kéo
hay chống cự, th́ có nghĩa là bạn không chịu
đi theo ḍng đời và sẽ phải chịu khổ.
Nói rằng chu kỳ hưng tốt, chu kỳ suy xấu
là không đúng, trừ trong trường hợp ta dùng lư trí
để phán xét. Thường th́ ta coi phát triển là tích cực,
nhưng không có ǵ phát triển được măi. Nếu cứ
phát triển măi th́ có ngày sự phát triển này sẽ thành
con quái vật phá hoại. Phải xóa bỏ cái cũ th́ cái
mới mới có cơ hội phát triển. Không thể có
cái này mà thiếu cái khác.
Chu kỳ suy rất cần
thiết cho sự phát triển tâm linh. Bạn đă phải
thất bại chua cay ở một khía cạnh nào rồi
hoặc đă mất mát hoặc đau khổ lắm rồi
mới chú tâm đến mặt tinh thần. Hoặc có thể
bạn đă thành công nhưng lại cảm thấy sự
thành công của bạn trống rỗng và vô nghĩa nên cuối
cùng bạn lại là người thất bại. Trong mỗi
sự thành công đều có tàng ẩn mầm mống thất
bại, và ngược lại trong mỗi thất bại
đều có hạt giống thành công. Dĩ nhiên ở cơi đời này,
nghĩa là trong cơi hữu h́nh, sớm muộn ǵ ai rồi cũng
“thất bại” và thành quả nào rồi cũng ra tro. Mọi
vật đều vô thường.
Bạn vẫn có thể hoạt động và thích tạo
nhiều hoàn cảnh mới, nhưng đừng nên đồng
hóa với chúng. Bạn không cần chúng để biết
ḿnh là ai v́ chúng không phải là sự sống của bạn
mà chỉ là t́nh cảnh đời bạn.
Sinh lực của bạn cũng qua nhiều chu kỳ
và không thể lúc nào cũng ở cực điểm. Có lúc
cao có lúc thấp. Có những lúc bạn hoạt động
và sáng tạo mănh liệt, nhưng rồi có lúc bạn lại
tŕ trệ, không tiến được bước nào, không
đạt được thành quả nào. Một chu kỳ
có thể kéo dài từ vài giờ đến vài năm. Có những
chu kỳ lớn và những chu kỳ nhỏ lồng trong
những chu kỳ lớn này. Bệnh tật thường
phát sinh ở những chu tŕnh yếu năng lượng
khi bạn kháng cự. Lúc ấy bạn rất cần
năng lượng để hồi sức. Ḷng thôi thúc và
khuynh hướng đi t́m giá trị và cá tính của bạn
ở ngoại cảnh như thành đạt chẳng hạn
thế nào cũng sẽ đưa đến ảo tưởng
nếu bạn cứ đồng hóa với lư trí. Thực
trạng này khiến bạn không thể nào chấp nhận
những chu kỳ yếu năng lượng và để
nó hiện hữu. Cho nên, cơ thể phải tự bảo
vệ bằng cách gây bệnh tật để ép bạn phải
ngừng để lấy lại sức.
Đặc tính tuần hoàn của vũ trụ liên hệ
mật thiết với tính chất vô thường của
mọi vật và mọi hoàn cảnh. Giáo lư của Đức
Phật đă đặt trọng tâm vào điểm này. Hiện
tượng nào cũng đều biến đổi liên tục,
hay như Ngài nói: vô thường là đặc tính của mọi
hoàn cảnh trong đời bạn. Nó sẽ thay đổi,
biến đi hay không c̣n thỏa măn bạn được
nữa. Giáo lư của Đức Giêsu cũng đặt trọng
tâm vào sự vô thường: “Các con đừng nên lo chất
chứa của cải trên thế gian này. Ở đấy
mọt và rỉ sét sẽ gậm nhấm hết. Ở
đấy trộm cướp sẽ vào lấy hết
. .
.”
Một khi lư trí phê phán rằng một hoàn cảnh “tốt,”
bất luận hoàn cảnh đó là một mối quan hệ,
một tài sản, một địa vị trong xă hội,
một nơi chốn, hoặc thân xác của bạn, th́ nó
liền bám vào đấy mà đồng hóa với hoàn cảnh.
Nó làm bạn vui sướng thoải mái rồi bạn
tưởng lầm bạn là nó. Nhưng không có ǵ tồn tại
được trong cái cơi mà mọt và rỉ sét gậm nhấm
hết. Hoàn cảnh hoặc phải chấm dứt hoặc
biến đổi. T́nh cảnh tốt đẹp hôm qua hay
năm trước đă th́nh ĺnh hay từ từ chuyển
sang xấu. Cũng t́nh cảnh đó trước đây làm
bạn vui nay lại khiến bạn khổ. Sự phồn
thịnh hôm nay sẽ đổi thành sự phung phí vô nghĩa
ngày mai. Hôm nay bạn thành hôn và hưởng tuần trăng
mật nhưng mai đây rất có thể bạn sẽ ly
dị hay sống chung thiếu hạnh phúc. Hay là một
hoàn cảnh không c̣n nữa khiến bạn đau khổ.
Khi tư tưởng bám vào và đồng hóa với một
hoàn cảnh rồi hoàn cảnh này đổi mới, th́
tư tưởng không thể nào chấp nhận được.
Nó níu kéo hoàn cảnh và phản kháng sự thay đổi, giống
như có ai xé chân tay ĺa khỏi thân bạn.
Chúng ta đều đă nghe kể lại chuyện những
người tự vận v́ đă mất hết tài sản
hay tiếng tăm. Đó là những trường hợp cực
đoan. Nhiều người chỉ rất đau khổ
hay sinh bệnh khi phải chịu một mất mát lớn.
Họ không phân biệt được giữa sự sống
của họ và hoàn cảnh đời họ. Tôi vừa
đọc chuyện một nữ tài tử danh tiếng chết
vào khoảng hơn tám mươi tuổi. Khi sắc đẹp
bị tuổi già tàn phá và phai tàn, bà rất đau khổ và
xa lánh xă hội v́ đă đồng hóa với một hoàn cảnh:
h́nh dáng bên ngoài của ḿnh. Trước đó, bà vui v́ hoàn cảnh. Sau đấy th́ lại chính hoàn cảnh
lại đem đau khổ đến cho bà. Nếu bà tiếp
xúc được với sự sống vô h́nh và vượt
ngoài thời gian bên trong th́ đă có thể quan sát và để
h́nh thể bên ngoài tàn tạ từ một nơi thanh thản
và thái ḥa. Hơn nữa, h́nh hài bên ngoài của bà cũng trở
nên càng ngày càng trong suốt để ánh sáng từ thực
chất không tuổi tác của bà chiếu xuyên qua. Như thế,
sắc đẹp của bà không thật sự tàn đi mà
chỉ biến đổi thành sắc đẹp tinh thần.
Tuy nhiên, không ai cho bà hay biết sự việc này có thể
thực hiện được v́ kiến thức quan trọng
này chưa được phổ thông.
§
Phật dạy rằng ngay cả hạnh phúc của
bạn cũng là “dukkha” – một tiếng Phạn có nghĩa
là “khổ” hay “không thỏa măn”. Nó luôn luôn đi đôi với
phản nghĩa của nó, nghĩa là hạnh phúc và khổ đau
của bạn là một. Chỉ có ảo tưởng thời
gian ngăn cách chúng.
Nói thế không có nghĩa là bạn tiêu cực mà chỉ
là thừa nhận bản chất của sự vật,
để bạn không theo đuổi ảo tưởng suốt
đời. Cũng không phải để nói rằng bạn
không nên ưa thích những sự vật hay hoàn cảnh
đẹp và thoải mái nữa. Nhưng đi t́m trong những
sự vật đó một cái ǵ chúng không thể đem lại
– một cá tính, một cảm giác đầy đủ
thường trực – là chắc chắn đi đến
thất vọng và đau khổ. Cả kỹ nghệ quảng
cáo và xă hội những người tiêu thụ sẽ xụp
đổ nếu con người giác ngộ và không c̣n
đi t́m cá tính của ḿnh trong vật chất. Càng đi t́m
hạnh phúc như vậy, th́ nó càng lẩn tránh bạn. Cái
ǵ thỏa măn được bạn cũng chỉ tạm
thời và một cách hời hợt. Nhưng bạn phải
vỡ mộng nhiều lần rồi mới nhận định
được chân lư này. Nếu sự việc và hoàn cảnh
đem lại vui thú cho bạn, th́ chúng cũng đem lại
khổ đau. Chúng có thể cho bạn vui thú nhưng không
thể cho bạn niềm an lạc. Không có ǵ có thể cho bạn
niềm an lạc v́ nó không có nguyên nhân và bắt nguồn từ
bên trong. Nó là thành phần cốt yếu của trạng
thái an b́nh, được gọi là sự thái ḥa của
Thượng Đế và cũng là trạng thái tự nhiên
của bạn. Bạn không phải làm ǵ hay tranh đấu
để đạt được nó.
Nhiều người chưa bao giờ nhận định
được rằng họ có làm ǵ, có ǵ hay đạt
được ǵ cũng không thể tự giải thoát
được. Những người nhận định
được sự thực này rồi th́ trở nên mệt
mỏi và chán nản. Nếu không có ǵ thực sự thỏa
măn bạn th́ cần ǵ phải cố gắng, và cố gắng
để làm ǵ? Một nhà tiên tri trong kinh Cựu Ước
đi đến kết luận này nên đă viết :
“Tôi đă nh́n thấy mọi sự việc trong trời
đất và hỡi ôi, chẳng để làm ǵ cả. Chỉ
như đuổi theo gió.” Khi nào đạt được
tâm trạng này th́ bạn đă bước một bước
gần đến tuyệt vọng và một bước gần
đến giác ngộ.
Một tu sĩ Phật giáo có nói với tôi : “Trong
suốt 20 năm đi tu điều tôi học được
có thể tóm tắt trong một câu : Cái ǵ khởi th́ phải
tan biến đi. Điều này tôi biết.” Đương nhiên là ông ta muốn
nói như thế này: Tôi đă
tập không phản kháng cái ǵ hiện hữu, tôi đă tập
để mặc giây phút này hiện hữu và chấp nhận
tính vô thường của vạn vật và mọi hoàn cảnh.
Cho nên tôi đă t́m được an b́nh.
Không phản kháng sự sống, là sống trong trạng
thái ân phước, thoải mái và nhẹ nhàng mà không c̣n dựa
vào hoàn cảnh tốt hay xấu. Có vẻ mâu thuẫn,
nhưng khi bạn không c̣n dựa vào h́nh trạng, th́ hoàn cảnh
chung của đời bạn thường được
cải thiện. Những vật, người hay hoàn cảnh
mà trước đây bạn nghĩ cần thiết cho hạnh
phúc của bạn nay đến với bạn thật dễ
dàng. Bạn tự do yêu thích chúng khi chúng c̣n. Dĩ nhiên, tất
cả những sự việc đó rồi sẽ qua
đi, nhưng v́ bạn không c̣n lệ thuộc vào chúng nữa
nên bạn không c̣n sợ mất chúng và v́ thế mà sự sống
tuôn chẩy dễ dàng.
Hạnh phúc phát sinh từ một nguồn phụ không
bao giờ sâu đậm, mà chỉ là một phản ảnh
mờ của niềm hân hoan hiện hữu, niềm an lạc
sống động mà bạn cảm thấy bên trong khi bạn
bước vào trạng thái không kháng cự. Hiện hữu
đưa bạn ra khỏi lưỡng cực đối
nghịch của lư trí và giải thoát bạn khỏi sự
lệ thuộc vào h́nh trạng. Dù mọi sự việc xụp
đổ tan tành chung quanh, bạn vẫn cảm thấy an
b́nh bên trong. Có thể bạn không vui sướng, nhưng
ít nhất tâm hồn bạn thảnh thơi.
§
Hành động chống đối nào cũng đều
được chứng nghiệm như sự tiêu cực
và tiêu cực nào cũng là chống đối. Trong t́nh trạng
đó, hai chữ gần như đồng nghĩa. Tiêu cực
gồm nhiều loại cảm xúc, từ khó chịu hay
nóng nẩy đến giận dữ, từ chán nản hay
oán hận đến tuyệt vọng muốn tự vận.
Đôi khi chống đối khiến thân khổ khởi dậy
và chỉ một chuyện nhỏ cũng gây ra tiêu cực
mănh liệt, như tức giận, chán nản hay buồn
khổ.
“Cái tôi” tin tưởng
rằng nó có thể dùng tiêu cực để thay đổi
thực tại và đạt được điều nó
muốn, tạo hoàn cảnh tốt đẹp hay tiêu trừ
hoàn cảnh trái ư nghịch ḷng. Cuốn “Một khóa học
về những phép mầu nhiệm” đă cho thấy rằng
bạn đau khổ v́ tin tưởng rằng đau khổ
có thể “mua chuộc” được cho bạn điều
mong muốn. Nếu bạn – tức
là lư trí – không tin như vậy, th́ tại sao lại gây khổ? Thật sự tiêu cực không làm
được ǵ cả. Thay v́ thu hút hoàn cảnh thuận lợi
th́ nó lại ngăn chặn. Thay v́ tiêu trừ hoàn cảnh bất
lợi th́ nó lại giữ chúng nguyên tại chỗ. Nó chỉ
làm được một việc duy nhất là củng cố
“cái tôi” v́ thế “cái tôi” rất thích tạo hoàn cảnh tiêu
cực.
Một khi đă đồng hóa với một h́nh thức
tiêu cực th́ bạn không muốn buông bỏ nó nữa. Ở
một tầng lớp vô ư thức sâu xa, bạn không muốn
thay đổi v́ con người chán nản, giận dữ,
hoặc khó tính của bạn sẽ bị đe dọa.
Cho nên bạn bỏ qua, phủ nhận hay phá hoại mọi
h́nh thức tích cực trong đời bạn. Hiện
tượng này rất phổ thông và thật điên rồ.
Tiêu cực là một trạng thái hoàn toàn không tự
nhiên, là một yếu tố làm ô nhiễm tâm thần. Hơn nữa, sự ô nhiễm và
tệ trạng phá hủy thiên nhiên gắn liền với
năng lượng tiêu cực chứa chấp trong tâm thức
tập thể của nhân loại. Không một loài sinh vật
nào khác trên hành tinh biết đến tiêu cực, chỉ có
loài người. Không một loài sinh vật nào lại làm ô
nhiễm trái đất đă nuôi sống nó. Có bao giờ bạn
thấy một bông hoa đau khổ hay một cây sồi
căng thẳng chưa? Bạn đă có gập một con
cá heo chán nản chưa? Hay một con cóc có vấn đề
tự trọng? Hay một con mèo không biết nghỉ
ngơi, một con chim mang nhiều oán hận? Những con vật
duy nhất mang ít nhiều tiêu cực hay có dấu hiệu
có bệnh thần kinh là những con sống gần loài
người và có liên hệ với lư trí điên dại của
loài người.
Bạn hăy ngắm nh́n một cây cỏ hay một thú vật
nào và để chúng dậy bạn bài học chấp nhận
hiện hữu, hiện tại. Hăy để
chúng dậy bạn chính trực, nghĩa là biết hiện
diện như con người thực của ḿnh. Để
chúng dạy bạn sống và chết, tức là không coi sống
và chết là một vấn đề nữa.
Tôi đă sống với nhiều thiền sư – họ
đều là những con mèo. Ngay cả vịt cũng
đă chỉ dạy cho tôi nhiều bài học tâm linh. Cứ
nh́n chúng cũng đă là thiền rồi. Chúng bơi lội
thật êm ả, thoải mái, hoàn toàn hiện diện trong
hiện tại, thật bệ vệ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng
có hai con vịt gây gổ với nhau – đôi khi chẳng v́
lư do ǵ, hoặc v́ một con đă lạc vào khoảng không
gian riêng của một con khác. Chúng thường chỉ ẩu
đả trong vài giây rồi rời nhau ra, và bơi mỗi
con một ngả, trong khi vỗ mạnh cánh một vài lần.
Rồi chúng lại tiếp tục bơi êm ả như chẳng
hề có xích mích. Lần đầu khi quan sát, tôi mới chợt
nhận ra rằng chúng vỗ cánh là để thả bớt
năng lượng thặng dư và để tránh năng
lượng này biến thành tiêu cực. Vịt vốn sẵn
có tính khôn ngoan này và xử dụng nó thật dễ dàng v́
chúng không có lư trí để nuôi dưỡng quá khứ và thêu
dệt cả một cá tính chung quanh đấy.
Một cảm
xúc tiêu cực có thể nhắn nhủ một điều
ǵ quan trọng không? Chẳng hạn, nếu tôi hay chán nản,
có thể trong đời tôi có chuyện không ổn, và tôi bắt
buộc phải nh́n hoàn cảnh đời để thay
đổi. Cho nên tôi cần phải lắng nghe xem cảm
xúc muốn truyền đạt ǵ cho tôi mà không dẹp nó
đi v́ nó tiêu cực.
Đúng vậy. Cũng như bệnh tật, những
cảm xúc tiêu cực cứ lập đi lập lại là
v́ chúng mang một thông điệp. Nhưng bất luận
bạn thay đổi ǵ trong công việc, liên hệ, môi
trường chung quanh, cuối cùng cũng chỉ là thay
đổi thế giới bên ngoài nếu những thay đổi
không xẩy ra trong ư thức của bạn. Và như vậy
chỉ có nghĩa là bạn phải hiện diện nhiều
hơn nữa. Một khi đă đạt tới một
tŕnh độ ư thức khá rồi th́ bạn không c̣n cần
dùng đến tiêu cực để nhắc bạn cần
thay đổi điều ǵ trong hoàn cảnh đời nữa.
Nhưng nếu c̣n tiêu cực, th́ bạn hăy xử dụng
nó để tự nhắc nhở ḿnh nên hiện diện
nhiều hơn.
Làm
sao để ngăn ngừa trạng thái tiêu cực phát sinh,
và làm sao để tiêu trừ khi nó đă xuất hiện?
Như tôi đă nói, bạn ngăn nó phát sinh bằng
cách hoàn toàn hiện diện. Nhưng đừng nản
ḷng. Có rất ít người trên thế gian này có thể duy
tŕ một sự hiện diện liên tục, dù một số
đă gần kề. Tôi tin rằng nay mai sẽ sắp có
nhiều người thành công.
Khi bạn ghi nhận có một h́nh thức tiêu cực
phát khởi trong bạn, th́ đừng nên coi đấy
như một thất bại, mà là một dấu hiệu
để giúp bạn : Tỉnh dậy đi – Hăy thoát ra
khỏi tư tưởng và hiện diện.
Vào những năm cuối đời khi ông chú ư đến
những giáo pháp tâm linh, th́ Aldous Huxley có viết một cuốn
tiểu thuyết nhan đề là “Ḥn đảo”. Sách tả câu chuyện một
người đắm tầu trôi giạt vào một ḥn
đảo xa rời hẳn thế giới. Trên ḥn đảo
có một nền văn minh độc nhất. Khác mọi
người trên thế giới, những người dân
trên đảo này rất lành mạnh. Trước hết,
người bị đắm tầu nhận ra là có những
con két nhiều mầu đậu trên cây. Chúng liên tục lải
nhải “Coi chừng. Hăy ở đây ngay bây giờ. Coi chừng.
Hăy ở đây ngay bây giờ.” Sau này, chúng ta được
biết rằng những người trên đảo dạy
chúng những câu đó để nhắc nhở họ phải
luôn luôn hiện diện.
Vậy khi nào bạn cảm thấy tiêu cực phát
sinh trong bạn v́ một yếu tố bên ngoài, một ư nghĩ,
hay chẳng có điều ǵ rơ ràng mà bạn nhận ra
được, th́ hăy coi như có một tiếng nói :
“Coi chừng. Hăy ở đây
ngay bây giờ. Hăy tỉnh dậy.” Chỉ một thoáng bực
bội cũng có ư nghĩa. Bạn
nên nh́n nhận và xem xét ngay, nếu không nhiều phản ứng
không được quan sát sẽ tích lũy và chồng chất
lên nhau. Như tôi đă nói trước, bạn có thể
buông bỏ ngay khi nhận ra rằng bạn không muốn
trường năng lượng này chất chứa trong bạn
v́ nó không ích lợi ǵ cả. Nếu không được th́
bạn hăy chấp nhận rằng nó nằm đó và chú tâm
vào cảm giác.
Thay v́ buông bỏ một phản ứng tiêu cực, bạn
có thể làm nó biến đi bằng cách h́nh dung bạn trở
thành trong suốt. Tôi khuyên bạn
tập thực hành với những sự việc nhỏ
trước đă. Chẳng hạn bạn đang ngồi
yên trong nhà, bỗng nhiên một tiếng c̣i xe báo động
từ bên kia đường vang dậy. Bạn khó chịu.
Bạn khó chịu để làm ǵ? Chẳng để làm ǵ
cả. V́ sao bạn gây ra khó chịu? Không phải bạn mà
là lư trí. Đó là một phản
ứng hoàn toàn tự động và vô ư thức. V́ sao lư trí
lại gây ra phản ứng khó chịu đó? V́ nó tin rằng nếu nó phản
kháng th́ sẽ hoàn toàn tiêu trừ được cảnh khó
chịu kia. Bạn chứng
nghiệm sự chống đối đó như một cảm
giác không vui. Dĩ nhiên, sự
tin tưởng đó của lư trí chỉ là một ảo
tưởng. Trong trường
hợp này, đối kháng nó tạo ra là cảm giác khó chịu
hay tức giận, c̣n phiền phức hơn cả nguyên
nhân đầu tiên nó muốn tiêu trừ.
Tất cả tiến tŕnh trên có thể biến thành một
bài thực tập tâm linh. Bạn hăy cảm thấy ḿnh trở
thành trong suốt mà không c̣n là thể rắn. Rồi để
tiếng động hay bất cứ nguyên nhân nào gây ra một
phản ứng tiêu cực đi xuyên qua bạn. Nó không c̣n
đụng phải một bức tường rắn chắc
trong bạn nữa. Như tôi đă nói, bạn nên tập
luyện với những vật nhỏ trước. Tiếng
c̣i xe báo động, tiếng chó sủa, tiếng trẻ
con la hét, cảnh kẹt xe. Thay v́ có một bức tường
chống đối trong bạn để những vật
luôn vấp phải, hăy để tất cả xuyên ngang qua
bạn.
Khi có người nào nói điều ǵ tổn
thương đến bạn, thay v́ phản ứng vô ư thức
và tiêu cực như đả kích, bảo vệ, hay rút lui,
th́ bạn hăy để nó đi ngang qua bạn. Đừng nên phản kháng. Làm như không c̣n ai ở đó
để bị tổn thương. Khoan dung độ lượng là
như thế. Kết quả là bạn sẽ không c̣n dễ
bị tổn thương. Hoặc bạn vẫn có thể
nói với đối phương rằng bạn không thể
chấp nhận cách cư xử của người đó.
Nhưng đối phương không c̣n uy quyền để
kiểm soát trạng thái bên trong của bạn nữa. Lúc ấy,
bạn làm chủ chứ không phải lư trí hay ai khác. Dù
nguyên nhân là một tiếng c̣i xe báo động, một
người lỗ măng, một cơn lụt, một trận
động đất hay sự kiện bạn khánh tận,
tác
dụng chống đối đều giống
nhau.
Tôi đă học
tập tham thiền. Tôi đă dự những buổi hội
thảo. Tôi đă đọc nhiều sách về tâm linh. Tôi
cố gắng ở trạng thái không chống đối –
nhưng nếu thầy hỏi tôi đă t́m thấy b́nh an
trường cửu và chân thật chưa th́ tôi phải
thành thật mà trả lời là “Chưa”. V́ sao? Tôi cần phải làm ǵ thêm đây?
Bạn vẫn c̣n t́m ở thế giới bên ngoài và vẫn
chưa thoát khỏi t́nh trạng đi t́m. Có thể bạn
sẽ t́m thấy ở buổi hội thảo tới, hay
sau khi tập phương pháp mới nào. Tôi muốn nói với
bạn điều này: Đừng đi t́m b́nh an. Đừng
đi t́m ǵ cả ngoài trạng thái hiện giờ của bạn.
Nếu không, bạn lại gây nên mâu thuẫn và chống
đối vô ư thức. Hăy khoan dung độ lượng với
chính ḿnh nếu tâm hồn bạn chưa thảnh thơi.
Đến khi nào bạn hoàn toàn chấp nhận trạng
thái không thư thái của ḿnh th́ nó sẽ chuyển hóa thành
thanh thản. Bất cứ sự việc ǵ bạn chấp
nhận sẽ đưa bạn đến an b́nh. Đó là
phép mầu của thái độ buông bỏ-chấp nhận.
§
Chắc bạn đă từng nghe câu nói cách đây
2.000 năm của một bậc thầy giác ngộ: “Con
hăy ch́a nốt má kia ra cho người ta tát.” Ngài đă muốn
truyền lại một cách tượng h́nh bí mật của
sự không chống cự và không phản ứng. Trong câu
này cũng như trong nhiều câu khác, ngài chỉ quan tâm
đến thực tại bên trong của bạn, không phải
lối xử thế bên ngoài.
Bạn có biết chuyện Bàn Sơn không? Trước
khi trở thành một vị thiền sư lỗi lạc,
ông đă nhiều năm theo đuổi giác ngộ nhưng
vẫn không đạt được. Rồi một hôm,
trong khi đi chợ, ông được nghe lóm câu chuyện
sau đây giữa một người hàng thịt và một
khách hàng : “Ông bán cho tôi một
miếng thịt ngon nhất,” người khách nói. Và
người bán thịt đáp : “Miếng thịt nào tôi bán cũng ngon nhất. Không có
miếng nào là không ngon nhất.” Nghe được vậy,
Bàn Sơn chợt giác ngộ.
Tôi biết bạn đang chờ tôi giải thích. Khi bạn
chấp nhận cái ǵ hiện hữu, mọi miếng thịt,
mọi giây phút đều là thượng thặng. Giác ngộ là như
thế.
Một
khi vượt ngoài tính cách nhị nguyên của
lư trí th́ bạn như một cái hồ sâu thẳm. Hoàn
cảnh bên ngoài của đời bạn và mọi sự
việc xẩy ra là bề mặt của hồ, đôi lúc
lặng, đôi lúc nổi sóng, tùy theo chu kỳ và thời tiết. Tuy nhiên, ở dưới sâu
đáy hồ lúc nào cũng tĩnh lặng. Bạn là nguyên cả
cái hồ, không chỉ riêng ở phía trên mặt hồ. Đồng thời bạn vẫn
tiếp xúc với bề sâu rất tĩnh lặng của
ḿnh. Bạn không phản kháng đổi thay bằng cách bám
víu vào hoàn cảnh nào. Tâm hồn bạn thư thái v́ không lệ
thuộc vào đâu. Bạn trụ trong hiện hữu
thường hằng, vượt ngoài thời gian, bất
tử và không c̣n lệ thuộc vào thế giới hữu
h́nh luôn luôn biến đổi để mưu cầu hạnh
phúc và toại nguyện. Bạn có thể vui thích với
chúng, chơi đùa với chúng, tạo thêm h́nh trạng mới,
cảm cái đẹp của mọi sự vật, nhưng
không cần phải gắn bó vào chúng.
Khi thầy đă không c̣n quyến luyến
ǵ nữa, th́ có phải thầy cũng xa cách những
người khác không?
Trái
lại. Không nhận thức được hiện hữu
th́ không nắm giữ được thực tại của
người khác, v́ chưa nắm được thực tại
của chính ḿnh. Lư trí của bạn
sẽ ưa hay ghét h́nh thể những người này, tức
là cả thân vật chất lẫn lư trí của họ. Một
mối quan hệ chân thật chỉ có khi bạn nhận
thức được hiện hữu. Bắt nguồn từ
hiện hữu, bạn sẽ nh́n thấy h́nh thể của
một người như một tấm màn đằng sau
đó bạn cảm nhận được thực tại
của người này như bạn cảm nhận
được thực tại của ḿnh. Cho nên khi phải
đối diện với sự đau khổ hay hành động
vô ư thức của một người, th́ nên hiện diện
và tiếp xúc với hiện hữu. Chỉ có như thế
th́ bạn mới nh́n xuyên qua h́nh thể và cảm nhận
được thực tại trong sáng và rạng rỡ của
người kia qua chính thực tại của bạn. Trên
phương diện hiện hữu, mọi khổ đau
đều được coi như ảo tưởng. Ta
khổ v́ ta đồng hóa với lư trí, với tư tưởng.
Đôi khi có những trường hợp khỏi bệnh một
cách mầu nhiệm nhờ một người đă giác ngộ
đánh thức được ư thức của người
bệnh.
Có phải
thế là ḷng từ
ái không?
Đúng vậy. Từ ái là hiểu được rằng
bạn liên hệ mật thiết với vạn vật.
Nhân từ, sợi giây liên hệ này, có hai bề mặt. Một
mặt, bạn cũng dễ bị tổn thương và
cũng sẽ chết đi như mọi sinh vật. Lần
sau khi bạn nói : “Tôi chẳng giống người này ở
điểm nào,” th́ hăy nhớ rằng bạn giống
người này ở rất nhiều điểm. Vài
năm nữa – cho dù hai năm hay 70 năm cũng không quan hệ
– cả hai người sẽ là hai cái thây rữa, rồi
hai đống bụi, rồi chẳng c̣n ǵ nữa. Tư
tưởng này là một nhận định giúp bạn
khiêm tốn. Ư nghĩ này có tiêu cực không? Không, nó chỉ
là một sự kiện th́ trốn tránh làm ǵ? Cho nên, trong
tư tưởng đó, bạn và mọi sinh vật đều
b́nh đẳng.
Một
phương pháp tu tập tâm linh rất có hiệu quả
là tham thiền về sự hủy hoại của h́nh thể,
kể cả thân xác của bạn. Chết trước khi
chết là như thế. Hăy suy nghĩ sâu xa về sự việc
này. Thân xác bạn đang tan biến, rồi không c̣n nữa.
Tới một lúc, mọi tư tưởng cũng tan biến
theo. Tuy nhiên, bạn vẫn c̣n đó, cái hiện diện
thiêng liêng kia sáng ngời, hoàn toàn tỉnh giác. Không có cái ǵ thực
chết đi. Chỉ có tên tuổi,
h́nh thể và ảo tưởng tan biến đi mà thôi.
§
Nhận
thức được tính chất bất tử này, nghĩa
là bản chất của bạn, là khía cạnh khác của
nhân từ. Ở một tầng lớp cảm xúc sâu xa, bây
giờ bạn ư thức được không những sự
bất tử của bạn mà của cả mọi sinh vật.
Trên b́nh diện h́nh thể, bạn mong manh và phải chết.
Trên b́nh diện hiện hữu, bạn là sự sống vô
tận sáng ngời. Đó là hai khía cạnh của nhân từ. Ở nhân từ, những cảm
xúc đối nghịch như buồn vui ḥa đồng với
nhau rồi chuyển hóa thành một niềm an tịnh sâu sắc. Thái ḥa của Thượng Đế
là như thế và cũng là một trong những cảm xúc
cao thượng nhất của con người, c̣n có cả
khả năng chuyển hóa và chữa lành bệnh. Nhưng
nhân từ thực như tôi miêu tả vẫn c̣n hiếm thấy.
Cảm thông được nỗi khổ của một
người khác đ̣i hỏi bạn phải có ư thức rất
cao. Nhưng như thế cũng mới chỉ là một
khía cạnh của nhân từ và chưa đầy đủ.
Thực sự nhân từ vượt xa hơn cả sự
cảm thông và chỉ có khi niềm hân hoan hiện hữu của
sự sống vĩnh cửu vượt ngoài h́nh thể
ḥa đồng với khổ đau.
Tôi không đồng
ư rằng thân xác phải chết. Tôi tin chắc rằng
người ta có thể bất tử. V́ ta tin vào cái chết
nên thân xác mới chết.
Thân
xác chết đi không phải v́ bạn tin vào cái chết. Có
thân xác là v́ bạn tin vào cái chết. Cả thân xác và chết
nằm chung trong cùng một ảo tưởng mà hiện hữu
ở trạng thái vị kỷ tạo ra. Trạng thái này
không nhận định được ngọn nguồn của
sự sống nên tưởng ḿnh bị cô lập và đe
dọa. Cho nên nó gây ra ảo tưởng bạn là thân xác, tức
là một phương tiện vật chất đặc cứng
luôn luôn ở t́nh trạng bị đe dọa.
Nh́n
ḿnh như một thân xác bé nhỏ dễ bị tổn
thương, ra đời rồi chết, là một ảo
tưởng. Bạn không thể có cái này mà không có cái khác. Bạn
không thể nào giữ một phần của ảo tưởng
và loại bỏ phần khác, không được. Hoặc
bạn giữ tất cả, hoặc bạn buông bỏ tất
cả.
Tuy
nhiên, bạn không thể thoát khỏi thân xác và cũng không cần
làm như vậy. Thân xác là hậu quả của sự
kiện bạn nh́n thực chất của ḿnh một cách
vô cùng sai lầm. Thực chất của bạn được
che dấu trong ảo tưởng đó, không phải ở
bên ngoài. Cho nên thân xác vẫn là điểm duy nhất
đưa đến đó.
Nếu bạn gập một vị thiên thần rồi
lầm tưởng là một tượng đá, th́ bạn
chỉ cần sửa lại lối nh́n rồi nh́n kỹ
hơn chứ không nên nh́n đi nơi khác. Lúc ấy bạn
sẽ nhận ra rằng chẳng bao giờ có một
tượng đá cả.
Nếu v́ ta tin
tưởng vào cái chết nên mới sinh ra thân xác, th́ tại
sao thú vật cũng có thân xác? Một con vật không có ngă
và không tin vào cái chết . . .
Nhưng
nó vẫn chết hay là chúng ta cứ tưởng như vậy.
Bạn
nên nhớ rằng dưới cái nh́n của bạn, thế
giới phản ảnh ư thức của bạn. Bạn và
thế giới này không xa nhau là bao.
Bên ngoài cũng không có một thế giới khách quan
nào cả. Từng giây phút một, bạn tạo ra cái thế
giới trong đó bạn sống. Một trong những cái
nh́n sáng suốt nhất từ khoa vật lư mới là thấy
rằng kẻ quan sát và đối tượng quan sát là một.
Người làm thí nghiệm, cái ư thức quan sát, không thể
tách rời khỏi hiện tượng được quan
sát. Một lối nh́n khác lại cho thấy hiện tượng
đó có thể xẩy ra khác hẳn. Nếu trong đáy ḷng
bạn tin người ta sống xa cách nhau và phải tranh
đấu để tồn tại th́ bạn sẽ thấy
sự tin tưởng này được phản ảnh
chung quanh bạn và cái nh́n của bạn sẽ bị cái sợ
chi phối. Bạn sẽ thấy ḿnh sống trong một
thế giới đầy những thân xác chém giết cấu
xé nhau.
Không
có ǵ như bạn tưởng. Thế giới mà bạn tạo
dựng và nh́n qua lư trí vị kỷ, là một nơi rất
bất an, một nơi đầy nước mắt.
Nhưng cái mà bạn nh́n thấy chỉ là một biểu
tượng, như một h́nh ảnh trong một giấc
mộng, một cách giải thích và giao tiếp của ư thức
với điệu nhẩy của các phân tử năng
lượng trong vũ trụ. Năng lượng này là chất
liệu sống cho cái gọi là thực tại vật chất.
Bạn nh́n thấy thế giới qua những thân xác và sống
chết, hoặc qua sự tranh đấu để tồn
tại. Có vô vàn lối diễn giải, vô vàn thế giới,
tất cả tùy thuộc vào lối nh́n của ư thức. Mỗi
sinh vật là một điểm tụ của ư thức và
mỗi điểm tụ tạo nên thế giới riêng của
nó mặc dù tất cả những thế giới đó
đều liên hệ với nhau. Có một thế giới
loài người, một thế giới loài kiến, một
thế giới loài cá heo v.v. . .
Hằng hà sa số sinh vật có tần số ư thức
khác, nhiều đến nỗi bạn không biết chúng hiện
hữu. Những sinh vật có ư thức cao nhận định
được rằng họ có liên hệ với nguồn
sống và với nhau. Họ sống ở một thế
giới bạn sẽ coi như thiên đường. Thật
ra, cuối cùng mọi thế giới đều là thiên
đường.
Thế
giới của tập thể loài người được
tạo thành qua tŕnh độ ư thức mà ta gọi là lư trí.
Ngay trong thế giới của tập thể loài người
cũng có nhiều khác biệt, nhiều “phó thế giới”
tùy thuộc người nh́n hay người tạo ra những
thế giới này. V́ mọi thế giới đều liên
hệ với nhau, nên khi ư thức của tập thể
nhân loại biến đổi, th́ thiên nhiên và thế giới
loài vật cũng sẽ phản ảnh sự biến
đổi này. Cho nên có câu trong Thánh Kinh rằng ở thời
kỳ sắp đến “con hổ sẽ nằm cạnh
con cừu non,” ám chỉ rằng có thể sẽ có một
thực tại hoàn toàn khác hẳn.
Như
tôi đă nói, thế giới mà chúng ta nh́n thấy hiện
nay là một phản ảnh của lư trí vị kỷ. V́ sợ
hăi là hậu quả không thể tránh được của
ảo tưởng vị kỷ, nên cái sợ thống trị
thế gian này. Giống như những h́nh ảnh trong một
giấc mộng thể hiện t́nh trạng và cảm xúc
bên trong, thực tại tập thể của chúng ta thể
hiện cái sợ và những lớp dầy tiêu cực tích
lũy trong tâm khảm của thập thể nhân loại.
Chúng ta không xa cách thế giới của chúng ta. Cho nên khi
đa số con người thoát khỏi ảo tưởng
vị kỷ, sự đổi mới bên trong này sẽ ảnh
hưởng đến vạn vật. Bạn sẽ sống
trong một thế giới mới. Ư thức của hành
tinh đă biến chuyển. Câu nói kỳ lạ của Phật
giáo rằng mỗi cây cỏ sẽ giác ngộ chỉ đến
một chân lư chung. Theo thánh Paul vạn vật đang mong chờ
loài người giác ngộ. Tôi giải thích như trên câu
nói sau đây của ngài: “Vũ trụ sáng tạo đang
nôn nóng mong chờ các con của Thượng Đế thể
hiện.” Và ngài nói tiếp rằng, vạn vật sẽ
được giải thoát: “Cho đến nay . . . mọi thành phần trong vũ
trụ rên rỉ như đang ở trong cơn đau
đẻ.”
Một
ư thức mới đang lâm bồn và phản ảnh của
nó là một thế giới mới cũng đang phát sinh.
Điều này cũng đă được tiên đoán trong
cuốn “Khải Huyền” của kinh Tân Ước :
“Và tôi thấy một cơi trời mới và một trái đất
mới, v́ cơi trời và trái đất đầu tiên đă
chết.”
Nhưng
bạn đừng nhầm lẫn nguyên nhân và hậu quả.
Trách nhiệm chính của bạn không phải là đi t́m sự
giải thoát bằng cách tạo nên một thế giới tốt
đẹp hơn, mà là để thức tỉnh khỏi sự
đồng hóa với h́nh thể. Lúc đó bạn không c̣n bị
ràng buộc với thế giới này, thực trạng này
nữa. Bạn có thể cảm nhận nguồn gốc của
bạn trong cơi không thể hiện và không c̣n quyến luyến
thế giới hữu h́nh nữa. Bạn vẫn thưởng
thức những lạc thú thoáng qua ở đời này,
nhưng không c̣n sợ mất chúng nên không c̣n níu lấy chúng
nữa. Dù vẫn thưởng thức những thú vui của
giác quan, nhưng bạn không c̣n thèm muốn kinh nghiệm của
giác quan nữa, cũng như không c̣n luôn luôn đi t́m cách thỏa
măn tâm lư hay “cái tôi” nữa. Bạn tiếp xúc với một
cái ǵ lớn hơn bất cứ niềm vui nào rất nhiều,
lớn hơn bất cứ vật hữu h́nh nào.
Cho
nên bạn không c̣n cần thế giới nữa. Bạn cũng
không c̣n cần nó phải thay đổi nữa.
Chính
lúc này là lúc bạn bắt đầu thật sự góp phần
vào việc xây dựng một thế giới tốt đẹp
hơn, một thực tại mới, thật sự
thương người và giúp họ tận gốc rễ.
Chỉ có người đă tiên nghiệm thế giới mới
xây dựng được một thế giới tốt
đẹp hơn.
Bạn
c̣n nhớ chúng ta đă bàn về tính chất nhị nguyên của
tính chân từ bi, tức là sự nhận thức được
rằng chúng ta đều phải chết và đều có
tính bất tử. Ở b́nh diện sâu xa này, từ bi trở
thành một phương thuốc chữa lành mọi tật
bệnh. Bạn ảnh hưởng
đến chung quanh không phải v́ bạn hành động
mà v́ bạn hiện hữu. Ai tiếp xúc với bạn cũng
sẽ bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện
của bạn và sự an b́nh của bạn tỏa ra, dù họ
có ư thức hay không. Khi bạn hoàn toàn hiện diện
trong khi những người chung quanh có những hành động
vô ư thức, th́ bạn không cần phải phản ứng.
Sự an b́nh của bạn bao la và sâu sắc đến nỗi
cái ǵ không là an b́nh cũng tan biến trong đó như thể
chưa hề có. Tiến tŕnh này phá hủy chu kỳ nghiệp
quả của hành động và phản ứng. Thú vật
và cây cỏ, hoa lá sẽ cảm nhận sự an b́nh của
bạn và đáp ứng theo. Bạn rao giảng bằng sự
hiện hữu, bằng cách chứng minh sự thái ḥa của
Thượng Đế. Bạn trở thành ánh sáng của
thế giới, tỏa ra từ ư thức thuần túy.
Như thế là bạn tiêu trừ được khổ
đau từ trong trứng nước, và loại bỏ
được sự vô ư thức ra khỏi thế gian.
§
Thế
không có nghĩa là bạn không thể giảng dạy bằng
hành động, chẳng hạn bằng cách chỉ dẫn
người ta làm sao thoát khỏi sự đồng hóa với
lư trí, làm sao thừa nhận những thói quen vô ư thức
trong ḿnh, v.v. . . Nhưng bạn
là người như thế nào bao giờ cũng là giáo lư
chính yếu và động cơ biến đổi thế
giới mănh liệt hơn là bạn nói ǵ và làm ǵ. Hơn nữa, thừa nhận rằng
hiện hữu quan trọng hơn cả là đối phó với
nguyên nhân nên bạn vẫn có thể để ḷng từ thể
hiện trong hành động. Cho nên bạn có thể làm
vơi đau khổ của những kẻ đến gần. Người nào đói đến
xin bạn miếng bánh, nếu bạn có th́ liền cho. Dù sự giao tiếp rất ngắn
ngủi, điều quan trọng trong khi cho là giây phút bạn
chia sẻ hiện hữu. Bánh
chỉ là biểu tượng bên ngoài. Trong khi đó, có một
sự hàn gắn sâu xa. Không có
người nhận mà cũng không có người cho.
Nhưng đáng lẽ
trước tiên không nên có người phải chịu
đói. Làm sao chúng ta có thể xây dựng một thế giới
tốt đẹp hơn nếu không giải quyết
được vấn đề đói kém và bạo lực
trước?
Mọi
xấu xa đều là hậu quả của sự vô ư thức.
Bạn có thể làm giảm những hậu quả này
nhưng bạn không thể loại trừ chúng nếu không
loại trừ nguyên nhân sinh ra chúng. Thay đổi thực
sự chỉ có thể xẩy ra ở bên trong, không phải
ở bên ngoài.
Đáp
lời kêu gọi để đi soa dịu khổ đau
trên thế giới là một hành động cao thượng.
Nhưng nếu chỉ chú trọng đến thế giới
bên ngoài th́ bạn sẽ nản chí và thất vọng. Một
khi ư thức con người chưa thay đổi th́ đau
khổ c̣n vô tận. Cho nên đừng nên nhân từ một
chiều mà phải biết quân b́nh sự cảm thông với
nỗi khổ đau hay sự thiếu thốn của
người khác bằng cách nhận thức rằng mọi
sinh vật đều thường hằng và mọi khổ
đau chỉ là ảo tưởng. Rồi hăy để
an b́nh thấm vào mọi việc bạn làm. Đối phó cùng một lúc với
nguyên nhân và hậu quả là như thế.
Giống
như thế, khi bạn ủng hộ một phong trào
ngăn cản những kẻ tự hủy hoại ḿnh, hủy
hoại lẫn nhau, hủy hoại hành tinh này, hoặc tiếp
tục gây đau khổ cho các sinh vật khác một cách vô
ư thức, th́ nên nhớ rằng: không thể chiến đấu
bóng tối như không thể chiến đấu sự vô
ư thức. Càng cố gắng
th́ những lực đối kháng càng thêm mạnh, càng cố
thủ. Rồi bạn sẽ
ḥa đồng với một cực, gây “thù” chuốc oán,
và bị lôi cuốn vào sự vô ư thức. Ngược lại, hăy nâng cao
tŕnh độ bằng cách thuyết minh, hay quá lắm th́
hăy chống đối một cách thụ động.
Nhưng nhớ đừng kháng cự, hận thù, hay tích lũy
tiêu cực bên trong. “Hăy yêu thương kẻ thù,” Đức Giêsu đă khuyên nhủ,
nghĩa là “Đừng nên có kẻ thù”.
Nếu
đă đối diện với hậu quả th́ rất dễ
ch́m đắm trong lĩnh vực đó. Cho nên phải cảnh
giác và hoàn toàn hiện diện. Phải chú tâm trên hết vào
nguyên nhân, đặt rao giảng tỉnh giác làm mục tiêu
chính, và đem an b́nh làm quà tặng cho nhân loại.
Một khi bạn sống
trong hiện tại như một chứng nhân tỉnh thức
chấp nhận mọi sự việc “là như thế” th́
không c̣n bi kịch, mâu thuẫn, tốt xấu trong đời
bạn nữa mà chỉ có một sự tốt lành cao cả.
C̣n sống trong thế giới
h́nh thể th́ c̣n phải chịu định luật vô
thường, sinh hoại, thịnh suy. Nhưng khi bạn biết hiện
diện và chấp nhận tất cả th́ đă
thoát ra khỏi những cặp đối đăi của lư
trí và biết thực sự thế nào là từ ái. Từ ái là hiểu được
rằng bạn liên hệ mật thiết với vạn vật,
nghĩa là đă là con người sinh ra th́ phải chết
nhưng đồng thời bạn vẫn c̣n đó v́ thực
chất của bạn thường hằng và bất diệt. Chỉ có tên tuổi, h́nh hài và ảo
tưởng chết đi mà thôi.
(Đọc Tiếp CHƯƠNG X)