by Thong Ba Le
Người góa phụ ngồi trên sàn đất lạnh
Thân nàng run nức nở lệ tuôn ḍng
Hai tay ôm con nhỏ đang nằm cong
Vừa mơ ngủ nhưng vẫn c̣n tức tưởi
Cây bạch lạp chập chờn soi ḥm gỗ
Trên vách tường đạn "mọt chê" lỗ chỗ
Bóng nàng đùa dưới ánh đèn nhấp nháy
Chiếc ảnh buồn như muốn vỗ về ai
Nàng nhớ lại vợ chồng đang vui Tết
Bé cười đùa bên mẹ, cha đốt nhang
Viên đạn đồng xuyên mái thật phũ phàng
Lũ giặc đến cửa nhà tan xác pháo
Mẹ của nàng triền miên giấc mộng đẹp
Tiếng nổ bùng hồn Mẹ rời dương gian
Chồng đă chết rồi Mẹ, ôi thương tan
Thương con dại...đâu màng thân góa phụ.
The Widow
She was sitting on the floor in the room,
wondering.
Her shadow was moving slowly on the wall,
dancing
with the light of the red candles,
flickering.
She looked pale, she was desperate and
crying.
The three coffins were seen vaguely and
fading
through the screen of tears running down on her face.
Her son, her husband and her mother were all killed on that day
by an artillery shell that fell down from the sky,
through the roof of their house on the New Year day.
He changed her destiny by pushing her body inside,
and just laid down next to her outside.
He became the shield for her life
and he would be happy having saved his wife.
Her mother and her son were sleeping across the room.
They never wake up by the sound of a boom.