THƠ QUANG DŨNG

 

 

 

 

Đôi Mắt Người Sơn Tây

Emthành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba
Vầng trán em mang trời quê hương
Mắt em d́u dịu buồn Tây phương
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em đă bao ngày em nhớ thương ?
Mẹ tôi, em gặp đâu không
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi cũng một thằng em nhỏ
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông !
Từ độ thu về hoang bóng giặc

Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn !
Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em đă bao ngày lệ chứa chan ?
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây
Tôi gửi niềm nhớ thương
Em mang dùm tôi nhé
Ngày trở lại quê hương
Khúc hoàn ca rớm lệ
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Lên núi Sài Sơn ngóng lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
Bao giờ ta gặp em lần nữa
Ngày ấy thanh b́nh chắc nở hoa
Đă hết sắc mùa chinh chiến
C̣n bao giờ em nhớ ta ?


Đôi Bờ


Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai ?
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em sầu quạnh
Khi chớm heo về một sớm mai ?
Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
Bên này em nhớ bên kia
Giăng giăng mưa bụi quanh pḥng tuyến
Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề

Khói thuốc xanh ḍng khơi lối xưa
Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm

Xa quá rồi em người mỗi ngả
Bên này đất nước nhớ thương nhau
Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Ḍng lệ thơ ngây dạt dào ?


Trắc Ẩn

Chưa gặp sao đành thương nhớ nhau ?
đôi phen số mệnh cũng cầu
Người đi mang nửa hồn đơn lẻ
Tôi về hoài vọng một đôi câu

Khói thuốc chiều sông hỡi dáng người !
Phương nào đôi mắt ngó xa xôi
Nào ai biết được niềm u ẩn
Từng lắng nhiều trong những mảnh đời

Tôi viết chiều nay chiều tưởng vọng
Làm thơ ḿnh lại tặng riêng ḿnh
Sông trôi luống gợi ḍng hạn
Biền biệt ngày xanh xa ngày xanh

Thời đại bao lần khô nước mắt
Hoa đèn riêng gởi chút tâm
Ngắn dài đă học người thiên cổ
Vạn đại sầu lên chẳng bến bờ

Chiều ấy em về thương nhớ ai ?
Tôi chắc đường đi đă rất dài
Tim ti'm chiều hôm lên bóng núi
Dọc đường mờ những cánh hoa phai

Một chút linh hồn nhỏ
đi về chân núi xanh
Màu ti'm chiều chầm chậm
Hoàng hôn nghe một ḿnh

Giáo đường chuông rời rạc
Tan vỡ nhiều âm thanh

Một chút linh hồn nhỏ
đi về chân núi xanh


Buồn Êm Ấm

những đêm trường buông gối chăn
Giận ḿnh êm ấm chán t́nh nhân
Tủi hờn với cả lời săn sóc
Của những người lo tới phận ḿnh

Vi vút nỗi ḿnh ai thấu nhẽ
Chao ơi tri kỷngàn phương
Đêm đêm gió cuốn từng cơn nhớ
Từng trận sầu lướt thướt đường

Giọt giọt mưa rơi ngoài mái lạnh
Trong này hơi gối với hơi chăn
Sầu xưa muôn dặm buồn êm ấm
Nghe từng giọt nước thấu năm canh

Nhỏ chao ơi lời dịu ngọt
Ḷng buồn nghi cả đến t́nh yêu
Từ độ sa vào hồ nước mắt
Cánh bằng muôn dặm cũng ch́m theo

Không biết ngày mai trời xanh
Đường xa xa nắng mông mênh
Đêm đêm thấy làm khăn gói
Để sớm mai rồi vẫn quẩn quanh

Chưa chắc cây cao hồ dễ im
Sông sâu hồ dễ đủ im ĺm
Cây cao chừng đợi giờ giông tố
Sông đợi mùa dâng sóng nước lên.



Chiêu Quân

Tuyết lạnh che mờ trời Hán Quốc
Tỳ lanh lảnh buốt cung Thương
Tang t́nh năm ngón sầu dâng lệ
Chiêu Quân sang Hồ xừ hồ xang

Đây Nhạn Môn Quan đường ải vắng
Trường Thành xa lắm Hán Vương ơi !
Chiêu Quân che khép mền chiên bạch
Gió bấc trời Phiên thấm lạnh rồi

Ngó lại xanh xanh triều Hán Đế
Từng hàng châu lệ thấm chiên nhung
Quân vương chắc cũng say khóc
Ái khanh ! Ái khanh ! Lời nghẹn ngùng

Hồ xang hồ xang xự hồ xang
Chiêu Quân nàng ơi lệ dâng hàng
chă trời Phiên mưa tuyết xuống
Chiêu Quân sang Hồ, xừ hồ sang.




Chương tŕnh Thơ Nhạc do Bích Huyền thực hiện

Giới Thiệu Thơ Quang Dũng