Tập Thơ Định Mệnh

của Hải-Âu Nguyên-Thái




Mai kia nếu có một ngày...Xa ĺa đất tạm thơ này c̣n đây - Hải-Âu Nguyên-Thái




Tâm thơ

Vần thơ tâm sự của tôi đây
Cố tri tôn tử đọc sau này
Hiểu chút tâm t́nh người lính biển
Mất nước đau buồn cuộc đổi thay

Ngày ấy nào tôi đâu nghĩ ǵ
Vận nước đến hồi phải phân ly
Măi vui thanh b́nh trên quê Mẹ
Sống với t́nh thương của thê nhi

Đọc Sấm Trạng Tŕnh có nhớ không
Ngày nào Bông Hồng mọc biển Đông
Cha con nhà Nguyễn bồng nhau chạy
Bỏ thân bỏ xác khắp ruộng đồng

Rồi khi giặc đến cửa nhà tan
Tổng Thống xa bay bỏ quân tàn
Mặc cho đất nước c̣n hay mất
Gieo khổ cho dân đang cơ hàn

Tha phương nếp sống vật chất đầy
Mỗi ngày đi làm việc chân tay
Trí óc vẫn c̣n suy nghĩ măi
Không xóa tan được nỗi niềm cay

Rồi thương rồi nhớ rồi càng nản
Đâu c̣n h́nh dáng xưa hiên ngang
Của người lính biển oai hùng đó
Một thuở sóng trời tiếng dội vang

Ngày xa vời ấy vẫn dạt dào
Măi c̣n vương vấn lẫn khát khao
Một ngày trở lại quê hương Mẹ
T́m lại t́nh thương mất năm nào

Tháng ngày tranh sống qua thời gian
Nỗi buồn mất nước như mây ngàn
Nh́n đời thay đổi trên đất khách
Một thoáng hương xưa khóc muộn màng

Nhớ ngày vượt sóng gió xông pha
Trên đài chiến hạm ngắm chiều tà
Tai nghe sóng vỗ bên gành đá
Nh́n cánh chim trời đỉnh núi xa

Ngày nay thế sự chẳng đoái hoài
Công danh sự nghiệp để ngoài tai
Sống vui bên người yêu vạn thuở
Làm thơ đọc sách, viết truyện dài.

(Kỹ niệm 41 năm ngày đến Hoa Thịnh Đốn)

Nỗi Ḷng Người Đi

(Cuộc Đổi Đời)

Đời người qua tựa khóm mây bay
H́nh hài theo gió chợt đổi thay
Ngày nào áo trắng anh theo đuổi
Giờ đây buồn cho kiếp lưu đày

T́m lại h́nh ảnh của đời ta
Từ trong cuộc chiến ḿnh sinh ra
Rời bỏ quê hương ngày mất nước
Tức tưởi đau buồn chuỗi ngày qua

T́nh đời thay đổi quá xót xa
Tranh giành quyền lợi mất sơn hà
Tha phương cầu thực kim tiền hưởng
Phú quư ganh đua sống phỉ phà

Thánh nhân phân biệt luật thiếu thừa
Mấy ai không đọc thuyết người xưa
Dạy đời nhân thức thiết lư sống
Nhu cầu phương tiện mấy cho vừa

Bốn mươi năm di tản

Ta muốn quên những đêm dài khắc khoải
Ta muốn nhớ những hải tŕnh mù khơi
Ta muốn t́m ky? niệm nơi chiến tuyến
Ta muốn khóc cho đất Mẹ tả tơi

Bốn mươi năm thay đổi quá nhiều rồi
Bốn mươi năm đoạn trường v́ chi phôi
Bốn mươi năm tóc xanh nay đă bạc
Bốn mươi năm lưu lạc suốt cả đời

Cuộc đổi đời tráo trở buồn thân phận
Cuộc đổi đời ly' tưởng thành phù vân
Cuộc đổi đời trắng đen phơi bày hết
Cuộc đổi đời khóc thế sự thăng trầm

Bốn mươi năm một chuỗi tháng ngày dài
Ta muốn sống để chờ một ngày mai
Cuộc đổi đời đưa ta về quê cũ
T́m dĩ văng đă tháng ngày nhạt phai

Thư con gái Lê Thị Thanh Trang

Ngày ấy khi ánh nắng vừa lên
Con đă đau buồn đứng bên thềm
Tiễn Ba đưa Mẹ khóc từ giă
Mắt nḥa lệ ứa hôn các em

Tâm thư con viết bốn ngày sau
Nhớ thương cha mẹ với niềm đau
Mỗi ngày đứng ngắm đàn chim trắng
Thấm khấn thời gian chóng qua mau

Đâu biết ngày đi một lỡ làng
Mẹ đọc thư con lệ chứa chan
Ba buồn nghĩ đến cảnh khốn khổ
Các con phải chịu khi Huế tan

Thế rồi vận nước đă đến hồi
Người dân nước Việt kể cả tôi
Cùng chung cảnh sống xa ĺa xứ
Lang thang đất khách suốt cả đời

Muộn màng

Và cứ thế cánh bèo theo ḍng nước
Lững lờ xa bến ấy khóc mưa ngâu
Bập bồng qua hàng liễu rũ bên cầu
Trên gió sóng rạt rào bờ cát trắng

Vùng biển trời dật dờ trôi vô định
Cùng vầng mây bàng bạc cuộn bể dâu
Chim hải âu soi bóng biển xanh mầu
Sau núi thẫm tà dương c̣n vương vấn

Mớ tuổi đời kỷ niệm buồn dĩ văng
Xóa mờ dần hồn trống lạnh cô đơn
Giấc mơ xưa níu cơn ngủ chập chờn
Ghi vội vă ôi vần thơ sầu muộn

Cơi trần tục đời người như then cửi
Trên dương gian lê lất sống qua ngày
Tiếng nổ bùng vũ trụ măi c̣n quay
Thế giới mộng, mơ trường sinh vĩnh cữu.




Nhớ Cố Đô

Đêm nay dưới ánh đèn mờ
Hồn tôi lai láng ư thơ ngập tràn
Ngồi chờ thời điểm xuân sang
Vũ trụ thay áo từng hàng sao rơi
Một vầng trăng khuyết cuối trời
Rừng thông lặng gió chơi vơi bên đồi
Cảm xúc đến với hồn tôi
Nhớ chùa Thiên Mụ, từng hồi chuông ngân
Mùi thơm của quít Hương Cần
Nhớ hoa thựơc dược ngoài sân nhà ḿnh
Vườn cúc tắm nắng b́nh minh
Nhớ câu đối đỏ đượm t́nh nước non
Từ xa tiếng pháo nổ ḍn
Hoàng Thành, Văn Miếu vàng son thuở nào
Tâm tư vương vấn dạt dào
Ngoài trời liễu rũ trăng sao hững hờ
Hồn tôi thổn thức trong mơ
Sông Hương núi Ngự mịt mờ cố hương
C̣n đâu đất Mẹ tôi thương
Vần thơ tâm sự tha phương đoạn trường.

(Tiểu bang Virginia, ngày 23 tháng Chạp năm Ất Dậu)

Mẹ Việt Nam

Biền Thái B́nh Dương đầy mây vờn
Đất mẹ hùng vĩ dăy Trường Sơn
Hồng Hà vang tiếng Trần Hưng Đạo
Cửu Long cuồn cuộn sóng từng cơn
Một dải sơn hà bắc chí nam
Ba hai trăm dặm nước Việt Nam
Ngàn năm văn hiến Mẹ hănh diện
Dạy con truyền thống vua Hồng Bàng
Nhắc nhở cho con giống Rồng Tiên
Phải theo lời dạy của thánh hiền
Là trai của Mẹ, người quân tử
Là gái giúp chồng phận thuyền quyên.

Nhà Việt Nam

Hôm nay Mẹ Việt cảm thấy buồn
Nh́n đàn con Mẹ nước mắt tuôn
Mây mưa bảo táp sóng cuồn
Ngôi nhà của Mẹ gió tuôn, điêu tàn

Ḷng Mẹ đau xót cảnh lầm than
Hởi ơi đâu c̣n chuỗi ngày vàng
Trời xanh gió nhẹ xuân sang
Vẳng nghe tiếng khóc oán than trong chiều

Ngày rời quê Mẹ đau thương nhiều
Ngồi nh́n biển nước hồn đăm chiêu
Xa rồi đất nước tiêu điều
Tâm tư trống vắng phiêu diêu bên gành

Đâu c̣n sóng biển với trời xanh
Hải âu lướt gió nắng vàng hanh
Đêm thâu tiếng khóc bên mành
Nhớ vùng trời cũ năm canh đoạn trường

Đàn con Việt Nam

Ngày nay sống cảnh tha hương
Nỗi buồn xa xứ vấn vương ngập tràn
Buồn v́ hoàn cảnh ly tan
Tủi cho thân phận lang thang xứ này
Chán thay kiếp sống lưu đày
Mỗi sáng thức dậy đi cày nuôi con
Nhớ thương đất Mẹ mơi ṃn
Kỷ niệm bên Mẹ măi c̣n khắc ghi
Con Mẹ dù ở hay đi
T́nh yêu vĩnh cữu không ǵ đổi thay
Hôm nay con viết thư này
Con gửi đến Mẹ niềm cay tâm t́nh
Ước mong một sáng thanh b́nh
Mẹ con tái ngộ b́nh minh ngập tràn
Hy sinh vận dụng tâm cang
Chung sức xây dựng kho tàng Việt Nam

Thương nước Việt

Tôi thương nước Việt của tôi
Từ khi cất tiếng chào đời năm xưa
Ba ngày sau pháo giao thừa
Hôm mồng bốn Tết cúng đưa ông bà
Tôi thương quê mẹ chốn xa
Trường tiền lộng gió bên tà áo bay
Nha trang băi biển trắng này
Hà tiên Côn đảo nhớ thay chạnh ḷng
Tôi thương sóng nước biển đông
Chiến hạm lướt gió bập bồng mây trôi
Hải hành về vùng biển khơi
Giữ quê hương Mẹ một thời lừng danh
Tôi thương tôi khóc bên mành
Nhớ cha nhớ mẹ Hoàng thành cố hương
Những ngày cắp sách đến trường
Cùng ai sánh bước yêu thương ngập tràn.

Xuân tha hương

Đêm nay ngồi đón giao thừa
Ngoài kia tuyết phủ lưa thưa đầy đường
Đêm đông thao thức canh trường
Nhớ ngày xưa cũ vấn vương nỗi sầu
Ngày xuân đất mẹ c̣n đâu
Nỗi niềm thương nhớ ḷng đau ngập tràn
Mừng xuân pháo nổ rộn ràng
Ḥang thành sánh bước cùng nàng dạo chơi
Thẫn thờ hồn thấy chơi vơi
Người xưa cảnh đó một thời yêu thương
Hôm nay đón xuân tha hương
Đàn con khôn lớn bốn phương tung hoành
Giao thừa vắng pháo đ́ đoành
Không tiếng chuông trống chung quanh hững hờ
Ngồi trong pḥng tối mập mờ
Bính Thân Tết đến tôi chờ xuân sang.

Nhớ Biển

Tôi đi nhặt kỷ niệm vàng
Lạc vào cơi mộng lang thang góc trời
Cùng vầng trăng bạc ra khơi
Vởn vơ lướt gió chơi vơi sóng cuồn.
Tôi đi t́m dĩ văng buồn
Biển xưa cổ mộ lệ tuôn đêm nào
Nước xanh ôm phủ chiến bào
Vũ trụ soi bóng ngàn sao rụng đầy.
Tôi đi theo gió về đây
Nhớ nhung thương tiếc áng mây bềnh bồng
Lệ trời tràn ngập cơi không
Sương mù thấp thoáng biển đông hăi hùng.
Tôi đi về chốn mông lung
Cửa trời khép kín muôn trùng hư vô
Tâm tư thổn thức trong mơ
Nhớ vùng biển mặn dưới cờ nh́n trăng.

Biển mộng

Ta cỡi sóng đi t́m vùng biển mộng
Nơi không c̣n băo táp lẫn cuồng phong
Vượt đại dương với gió biển ngập trùng
Cùng đàn cá ḱnh ngư tung rẽ nước

Bên bờ vắng c̣ trắng đang bay lượn
Vẫy cánh buồn từ giă người ra khơi
Bầy cá voi phun bóng nơi cuối trời
Hân hoan đón linh hồn người thủy thủ

Ánh hào quang tỏa sáng chiếc lẹm dài
Phủ muôn loài mây xám bềnh bồng bay
Thân xác ta gửi gắm vực sâu này
Ôm nuối tiếc những ân t́nh vạn thuở

Đáy đại dương quả như trong giấc mộng
Tôm hùm vàng cá ngựa bạc bơi quanh
Mắt long lanh ngàn sao khung trời cũ
Ta chập chờn mơ giấc mộng viễn du

Biển trăng

Một hôm nàng nguyệt rời không trung
Xuống tắm biển đông nàng vẫy vùng
Tấm thân ngà ngọc trải trên sóng
Ngước nh́n bầu trời cơi mông lung

Vũ trụ xa thẳm hồn chơi vơi
Thẹn thùng v́ sao nơi cuối trời
Nh́n tấm thân đẹp nàng kiều nữ
Không cầm ḷng nỗi sao rụng rơi

Nàng nguyệt nơn nà trong nước xanh
Nữ trang chẳng tháo sáng long lanh
Kim cương óng ánh trên triền sóng
Bích ngọc trong sương đẹp tuyệt vời

Đàn cá tung tăng trên biển khơi
Sững sờ khi cá thấy nàng bơi
Tung ḿnh nhảy trên ngàn trùng sóng
Vượt đuổi trăng khuya về cuối trời

Gió biển mơn man vuốt tóc nàng
Khói tỏa che mờ sương nhẹ tan
Ngh́n trùng mây bay chợt dừng lại
Mặt nước óng ánh như suối vàng

Từ xa rộn ră tiếng máy tàu
Những chàng lính biển đang tranh nhau
Đổ xô ra đứng xem nàng nguyệt
Hào quang rực rỡ sáng muôn màu

Một tháng nàng nguyệt tắm một lần
Đại dương gió lặng sóng lăn tăn
Ngàn sao lấp lánh nh́n say đắm
Mơ màng nhân thế ngắm trăng rằm

Cảnh biển

Nắng ửng hồng vừng đông vừa ló dạng
Trời rực sáng ánh nắng tựa gịng sông
Sóng ban mai nhấp nhô như triền núi
Chim hải âu bay trên biển bạc đầu

Đàn cá heo vờn trên ngàn trùng sóng
Khi ch́m xuống dưới mặt nước đại dương
Rồi vươn ḿnh khoe thân h́nh thon đẹp
Vượt lên cao vùng vẫy đuổi theo tàu

Nước biển xanh vài rong bể bập bồng
Bờ cát trắng đôi bồ câu lượn quanh
Ngoài xa thẳm tàu chiến đang về bến
Nơi chân trời h́nh dáng thương thuyền đi

Khóm mây xám cuồn cuộn về bồng lai
Tạo h́nh hài quái dị không tên tuổi
Biển với trời dính liền thành một khối
Mây vờn núi ôm phủ quả địa cầu

Đẹp

Hoa kèn vàng nở trong sương
Lá cây đẩm ướt bên đường cỏ may
Thảm xanh trải mướt hương đầy
Lệ mừng như mộng cảnh này năm nao
Sông buồn sương sớm bay cao
Rong bèo theo nước cuốn trào nhấp nhô
Qua gành cẩm thạch ven hồ
Vầng dương rọi nắng điểm tô cảnh bồng
Cuối thu hàng liễu chờ đông
Cành cây đá đọng ánh hồng ban mai
Đong đưa điệu nhịp ngắn dài
Chim khuyên rỉa cánh hồn ai thẫn thờ
Bạc đầu sóng cuộn biển mơ
Đất rung tâm động ư thơ dạt dào
Ngóng về quê Mẹ khát khao
Bồng lai tiên giới trăng sao mỹ miều.

Nàng Thơ

Mơn mang gió vuốt tóc nàng
Cỏ hôn gót ngọc nắng vàng nhởn nhơ
Soi gịng suối mảnh trăng chờ
Thiên thai cơi mộng nàng thơ bên mành.
Tâm tư quyến luyến hồn anh
Chập chùng xao xuyến biển xanh sóng vờn
Ch́m trong giấc ngủ chập chờn
Rừng phong ngập nắng tóc mơn chiều tà.
Mơ vùng biển nước trời xa
Nhớ nhung thương tiếc như là áng mây
Đường xưa gió măi đùa cây
Đại dương sóng vẫn cùng mây dán trời.
T́nh anh gió lộng mù khơi
Lạc vườn thơ nhạc chơi vơi miệt mài
Mắt em đọng giọt sương mai
Hôn làn mi biếc trâm cài nàng thơ./.

Mười thương của tôi

Một thương em đẹp nơn nà
Ra đường ai biết em đà tám con
Hai thương em hăy c̣n non
Chẳng cần đánh phấn tô son mỹ miều
Ba thương em luôn hay ch́u
Ch́u con ch́u cháu lại ch́u cả anh
Bốn thương em quá trung thành
T́nh yêu chung thủy thanh danh để đời
Năm thương em đă một thời
Tết Mậu Thân đó dùng lời cứu ta
Sáu thương đất mẹ chốn xa
Mùa đông rét mướt quê nhà tả tơi
Bảy thương vùng biển bên trời
Ngày xưa vang bóng một thời lừng danh
Tám thương xứ Huế Tây Thành
Có người con gái cùng anh vẹn thề
Chín thương con cháu đùm đề
Cuối tuần vui vẻ đề huề tại gia
Mười thương vui hưởng tuổi già
Điền viên con cháu t́nh ta thắm nồng.

Thơ T́nh

Em là lư do của đời tôi
Người yêu bé nhỏ của anh ơi
Niềm vui hạnh phúc anh dâng hiến
Một trái tim yêu suốt cả đời

T́nh em anh giữ trong niềm nhớ
H́nh dáng em yêu lúc trẻ thơ
Yêu nhau từ thuở em vừa lớn
Sống trong dĩ văng của mộng mơ

Từ mối t́nh đầu của chúng ta
Hai trái tim yêu một mái nhà
Gầy dựng gia đ́nh con tám hướng
Ân t́nh vui hưởng măi đến già

Ḷng anh mơ ước trong kiếp sau
Vợ chồng tái hợp sống bên nhau
Chúng ḿnh nối tiếp t́nh yêu cũ
Hạnh phúc trăm năm đến bạc đầu

Những Ǵ Tôi Thương

Tôi thương áo trắng ngày nào
Thẹn thùng dấu diếm thư trao vội vàng
Hè về ve rộn tiếng vang
Chia tay từ giă lệ tràn hoen mi
Tôi thương lứa tuổi xuân th́
Đêm về dệt mộng cùng v́ sao rơi
Sóng t́nh rào rạt trùng khơi
Tơ duyên mơ ước chơi vơi chập chờn
Tôi thương đất Mẹ Trường sơn
Hải vân gió hú mây vờn trời xanh
Hương giang núi Ngự Hoàng thành
Những ngày mưa lụt chiến tranh đọa đày
Tôi thương tôi nhớ lắm thay
Phương trời xa cũ niềm cay đoạn trường
Hết rồi Thừa Phủ vấn vương
C̣n chăng kỷ niệm tha hương đêm dài.

Mộng Vàng

Đêm xuân xây giấc mộng vàng
Trên cơi tiên giới cùng nàng dạo chơi
Mây hồng nhẹ lướt chơi vơi
Từng con hạc trắng tung đôi cánh dài
Thả hồn lạc chốn thiên thai
Tung tăng nhẹ bước bồng lai chốn này
Cung vàng điện ngọc là đây
Đào tiên hai quả ta say rượu nồng
Trong mơ ta hóa Tiên Đồng
Em là Ngọc Nữ t́nh hồng lứa đôi
Núi cao mây trắng cuối trời
Gió lay cành trúc thảnh thơi tâm thần
Tiên Đồng Ngọc Nữ giáng trần
Kết duyên chồng vợ ái ân ngập tràn
Chẳng mơ đến chốn địa đàng
Hạnh phúc con cháu không màng thế nhân
Ngọc Nữ nội trợ khang trang
Nàng là hiền mẫu đảm đang việc nhà
Tiên Đồng tứ hải xông pha
Phong sương băo táp sơn hà chí trai
Trùng dương cỡi sóng thi tài
Hải hành vượt biển thương ai chốn nào
Vũ trụ sâu thẩm ngàn sao
Nh́n trăng vằng vặc nao nao cơi ḷng
Ngày đêm Ngọc Nữ ngóng trông
Chờ nghe tin nhạn Tiên Đồng về chưa
Yêu nhau kể mấy cho vừa
T́nh ta vẫn măi như xưa chốn Bồng
Thủy chung nghĩa nặng vợ chồng
Keo sơn gắng bó măi không phai nḥa
Bốn mươi chín năm trôi qua
Tiên Đồng Ngọc Nữ hưởng già bên nhau.




Bấm

Viếng Kim Sơn Tự

Kim Sơn Tu Viện sáng mùa đông
Mây gió sương bay phủ cánh đồng
Nai vàng ngơ ngác nh́n du khách
Mưa đá rơi tràn ngập cơi không

Chánh điện khói hương quyện Phật vàng
Từ bi trầm lặng dáng nghiêm trang
Tôi thầm khấn nguyện cầu an lạc
Cho nước Việt Nam hết điêu tàn

Thọ giới tăng ni nơi Tu Viện
Nắng chiều thấp thóang ở ng̣ai hiên
Tai nghe lời giảng từ Thượng tọa
Tâm thần bay bổng lên cơi tiên

Đứng trên triền đồi nh́n xuống Vịnh (*)
Bâng khuâng thoang thoảng nghe tiếng kinh
Muốn quên trần tục theo chánh đạo
Cầu nguyện nhân loại được thanh b́nh./.

(*) Vịnh Monterey, California

Lê Bá Thông

Ngày 23 tháng 2 năm 2007
San Jose, California


Bấm


Bấm để nghe nhạc Phật giáo



PHẬT HỌC PHƯỚC QUẾ
(Hải Âu Nguyên Thái thiết kế & thực hiện)