Trọn Vẹn
Trong Giây Phút Này
Nguyên
tác: The Power of Now
A Guide to Spiritual Enlightenment
của
Eckhart Tolle
Dương Gia Phỏng Dịch
CHƯƠNG V
Thầy
hay nói đến trạng thái hiện diện như chiếc
ch́a khóa. Tôi có thể hiểu được điều này
nhưng không biết có bao giờ chứng nghiệm
được không. Tôi tự hỏi không biết hiện
diện có phải như tôi nghĩ không hay là hoàn toàn khác hẳn.
Trạng thái hiện diện
không như bạn tưởng. Bạn không nghĩ đến
nó được. Không thể
dùng tư tưởng mà hiểu nó được. Cứ hiện diện đi th́ sẽ
hiểu được nó như thế nào.
Bạn hăy làm một thí nghiệm
nhỏ. Hăy nhắm mắt lại
và tự nhủ: Không biết tôi sắp nghĩ đến
cái ǵ? Sau đó hăy chăm chú chờ tư tưởng đến
như mèo ngồi ŕnh lỗ chuột. Tư tưởng nào sẽ hiện
ra? Hăy thử xem.
§
Thế nào?
Tôi
phải chờ thật lâu mới thấy một tư
tưởng xuất hiện.
Đúng vậy. Một khi bạn hiện diện
mănh liệt, không có tư tưởng nào xâm nhập
được. Trong bạn có
một sự yên lặng vô cùng chăm chú. Nhưng một khi sự chú ư giảm
đi th́ tư tưởng lại ùa về. Tiếng động trong tâm trí lại
phát hiện khiến bạn không c̣n thanh tịnh và phải
trở về với thế gian.
Người ta kể lại rằng
một số thiền sư muốn thử xem đệ tử
của ḿnh hiện diện được đến
đâu, họ rón rén đến gần những người
này từ phía sau và th́nh ĺnh lấy gậy đánh họ. Chủ ư là để khích động
đệ tử. Nếu họ
hoàn toàn hiện diện th́ đă nhận thấy được
thầy ḿnh đến từ phía sau và đă chặn lại
hoặc tránh sang một bên. Nếu
để bị đánh th́ có nghĩa là họ đă ch́m
đắm trong tư tưởng, tức là đă không hiện
diện, đă không ư thức.
Muốn lúc nào cũng hiện diện
trong đời sống, phải biết thường trụ
trong ḿnh; nếu không, ḍng tư tưởng cứ theo
đà mà cuốn bạn theo như một ḍng sông cuồn cuộn
chẩy.
“Thường
trụ trong ḿnh” nghĩa là ǵ ?
Nghĩa là bạn phải
hoàn toàn hiện diện trong thân vật chất của bạn,
lúc nào cũng chú ư đến trường năng lượng
trong thân, cảm nhận được thân từ bên trong. Ư
thức được thân xác giúp bạn luôn luôn có mặt
trong hiện tại.
Ư nghĩa huyền bí của sự đợi
chờ
Trạng thái hiện diện có
thể so sánh với trạng thái đợi chờ. Trong một số bài ngụ ngôn của
ngài, Đức Giêsu đă dùng sự đợi chờ
để so sánh. Đợi chờ
ở đây không phải là loại đợi chờ
thường t́nh, nhàm chán, bực dọc, phủ nhận hiện
tại mà tôi đă nói ở một đoạn trên, khi
người ta chỉ chú ư đến một điểm
trong tương lai mà coi hiện tại như một
chướng ngại ngăn cản ḿnh đạt điều
mong muốn. Có một loại
đợi chờ khác đ̣i hỏi người ta phải
hoàn toàn tỉnh giác. V́ chuyện
ǵ cũng có thể xẩy ra bất cứ lúc nào nên nếu
không tỉnh thức và an tịnh th́ sẽ không phản ứng
được kịp thời.
Ở trạng thái đó, phải hoàn toàn chăm chú
đến hiện tại và không thể mơ mộng, suy
tưởng, nhớ nhung hay mong chờ. Bạn sẽ không sợ hăi hay
căng thẳng, chỉ để tâm hiện diện với
từng tế bào trong cơ thể với tất cả sự
hiện hữu của bạn.
“Cái tôi” với một nhân cách, quá khứ và
tương lai không c̣n đó nữa. Tuy vậy, không có sự vật ǵ
có giá trị đă bị mất đi. Bạn vẫn là bạn và có thể
càng là bạn hơn bao giờ hết. Nói đúng hơn, bây giờ bạn
mới thực sự là bạn.
Đức Giêsu đă ví : “Các con hăy xử sự
như một tôi tớ đợi chủ về.” Người tớ không biết
lúc nào chủ sẽ về nên phải luôn luôn tỉnh táo,
chăm chú, sẵn sàng và yên lặng. Trong một bài ngụ
ngôn khác, Đức Giêsu nói đến năm người
đàn bà lơ đễnh (vô ư thức) không đủ dầu
(ư thức) để thắp sáng ngọn đèn (hiện diện)
nên không đón được chú rể (hiện tại) và
không được dự buổi tiệc hôn lễ (giác ngộ). Năm người đàn bà này
khác hẳn với năm người đàn bà khôn ngoan
đă dự trữ đủ dầu (ư thức).
Ngay cả những người
viết sách phúc âm cũng chưa thấm nhuần ư nghĩa
của những bài ngụ ngôn này.
Ngay từ khi giáo lư được ghi xuống đă
có nhiều sai lầm. Sau này lại
càng nhiều sai lầm hơn nữa nên ư nghĩa thực
đă hoàn toàn sai lạc. Những
bài ngụ ngôn đó đề cập đến lúc thời
gian tâm lư chấm dứt chứ không phải đến tận
thế. Chúng chỉ dẫn
phương pháp vượt khỏi tư tưởng ích kỷ
để có thể sống với một ư thức hoàn
toàn mới.
Trạng
thái thầy vừa kể thỉnh thoảng tôi đă có trải
qua trong những khoảng thời gian ngắn ngủi khi ở
một ḿnh hay sống gần thiên nhiên.
Vâng. Những thiền sư dùng
tiếng satori để ám chỉ cái thoáng sáng suốt,
cái khoảng thời gian trong đó không có tư tưởng
và chỉ hoàn toàn có sự hiện diện. Mặc dù satori không phải
là một biến cố kéo dài, bạn cũng nên mừng
khi đạt được nó v́ lúc đó bạn
được nếm mùi giác ngộ. Có thể bạn đă chứng
nghiệm satori nhiều lần rồi mà không biết
và không hiểu được tầm quan trọng của
nó. Phải hiện diện mới
ư thức được rằng thiên nhiên đẹp, hùng vỹ
và thiêng liêng. Có bao giờ bạn
đă ngắm không gian bất tận vào một đêm trong
sáng và lặng đi v́ nó tuyệt đối tĩnh lặng
và mênh mông không tưởng không?
Vào một ngày hè êm ả, có bao giờ bạn lắng
nghe, thật sự lắng nghe tiếng suối chẩy
trong rừng hay tiếng chim hót vào lúc chiều tà không? Để nhận thức những
điều đó, ḍng tư tưởng phải yên lặng. Trong một lúc, phải bỏ qua
một bên hành trang những vấn đề của ḿnh,
quá khứ, tương lai, và mọi kiến thức. Nếu không, bạn sẽ thấy
mà chẳng thấy, nghe mà chẳng nghe. Phải hoàn toàn hiện diện.
Bên cạnh cái đẹp của những
h́nh thể, c̣n có một thứ không thể gọi tên, không
thể tả được, một tinh túy bên trong, sâu sắc
và thiêng liêng. Bất luận ở
đâu và lúc nào có cái đẹp, cái tinh túy đó đều
xuất hiện. Nó chỉ hiện
ra khi bạn hiện diện.
Như vậy, có phải cái tinh túy không tên đó và sự
hiện diện của bạn là một không? Có thể nào nó có đó mà bạn
không hiện diện không? Hăy
đào sâu và tự t́m hiểu.
§
Khi mới chứng nghiệm những khoảng khắc
hiện diện, có thể bạn chưa hiểu rằng
lúc đó tư tưởng không hoạt động v́ khoảng
cách giữa sự hiện diện và lúc tư tưởng
ùa đến quá nhỏ hẹp.
Dù trạng thái sáng suốt của bạn chỉ kéo
dài một vài giây trước khi tư tưởng trở
lại, nhưng nó có thật, nếu không bạn đă không
chứng nghiệm được cái đẹp. Tư tưởng không thể nhận
diện hay tạo được cái đẹp. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi
khi bạn hiện diện, cái đẹp, cái thiêng liêng
đă phát hiện. V́ khoảng cách quá hạn hẹp và v́ bạn
không đủ chăm chú và linh động, nên khó có thể
phân biệt được giữa sự cảm nhận,
sự nhận thức cái đẹp, và tiến tŕnh tư
tưởng đặt tên và giải thích. Cũng v́ thế
nên bạn có cảm giác tất cả chỉ là một tiến
tŕnh duy nhất. Thật ra một khi có tư tưởng
th́ chỉ c̣n lại kỷ niệm của cái ǵ đă xẩy
ra.
Khoảng cách giữa cái nh́n và
tư tưởng càng rộng lớn, bạn càng trở
thành một con người sâu sắc hơn, nghĩa là ư thức
hơn.
Nhiều người bị giam
hăm trong màng lưới tư tưởng sâu đến nỗi
họ gần như không c̣n cảm nhận được
cái đẹp thiên nhiên. Họ
có thể nói : “Bông hoa này đẹp quá!” nhưng đấy
chỉ là tư tưởng gắn nhăn hiệu một cách máy móc. Họ không thật sự nh́n thấy
bông hoa, không cảm nhận được bản chất
và tính chất thiêng liêng của nó, cũng như họ không
hiểu được ḿnh, không cảm nhận được
thực chất và tính cách thiêng liêng của chính ḿnh, bởi
v́ họ không tịnh, không hiện diện.
Trừ vài trường hợp
đặc biệt, phần lớn các tác phẩm kiến
trúc, âm nhạc, và văn chương tân thời đều
thiếu vắng cái đẹp và tinh túy bên trong v́ những
nghệ sĩ sáng tác không thoát được ra ngoài tư
tưởng, dù chỉ trong chốc lát. Cho nên họ không
đi được vào bên trong, nơi mà sự sáng tạo
thực và cái đẹp phát hiện. Để một ḿnh tư tưởng
tung hoành th́ nó chỉ tạo ra toàn quái vật. Bạn cứ ngắm nh́n phong cảnh
nơi thành thị và những đống rác do các kỹ nghệ
thải ra th́ hiểu rằng tư tưởng không chỉ
tạo ra quái vật trong những pḥng triển lăm nghệ
thuật. Chưa có nền
văn minh nào lại tạo ra những cảnh tượng
xấu xa như vậy.
Ư thức thuần túy
Hiện
diện và hiện hữu có phải là một không ?
Một khi bạn ư thức
được hiện hữu, th́ thật ra lúc đó hiện
hữu đă ư thức được sự hiện diện
của chính nó rồi. Đó là sự
hiện diện. V́ hiện hữu, ư thức và sự
sống đồng nghĩa với nhau nên có thể nói rằng
hiện diện là ư thức khởi sự ư thức
được chính nó, hay là sự sống bắt đầu
ư thức được chính nó. Nhưng đừng nên bám lấy
những danh từ này và cũng không nên cố gắng t́m hiểu
làm ǵ. Không cần hiểu ǵ cả,
cứ hiện diện đi đă.
Tôi hiểu những
điều thầy vừa nói. Có phải thầy muốn
nói rằng hiện hữu, cái thực tại siêu việt
chủ yếu, chưa được hoàn tất và c̣n
đang phát triển. Thượng
Đế mà cũng cần thời gian để phát triển
sao?
Đúng vậy, nhưng chỉ đúng khi bạn
nh́n từ khía cạnh giới hạn của vũ trụ
thể hiện. Trong Thánh kinh, Thượng đế đă
phán : “Ta là đầu, là cuối, và là sự sống”.
Trên b́nh diện không có thời gian của Thượng
Đế, và cũng là quê hương của bạn, đầu
và cuối là một như nhau.
Thực chất của vạn vật từ trước
đến muôn đời sau này vĩnh viễn ở dưới
h́nh thức không thể hiện nhưng tuyệt đối
toàn hảo và đồng nhất.
Con người không thể nào tưởng tượng
hay hiểu được sự thể này. Trong thế giới những h́nh
thể rời rạc của con người, sự toàn hảo
vượt thời gian là một khái niệm không h́nh dung
được. Ở đây,
ngay cả ư thức, tức là cái ánh sáng tỏa ra từ nguồn
vĩnh cửu, cũng phải trải qua tiến tŕnh phát
triển tâm linh. Cái nh́n đó rất
giới hạn. Nó không như
vậy nếu hiểu một cách tuyệt đối. Để tôi tiếp tục bàn về
quá tŕnh tiến triển của ư thức trong thế giới
này.
Mọi vật hiện diện đều hiện
hữu, đều có thực chất của Thượng
Đế, đều có ít nhiều ư thức. Ngay cả ḥn
đá cũng có một loại ư thức thô sơ. Nếu không
nó đă không tồn tại và những nguyên tử và phân tử
của nó đă tan ră. Mọi vật đều sinh động.
Mặt trời, trái đất, cây cỏ, loài cầm thú,
con người, tất cả đều biểu lộ ít
nhiều ư thức. Tất cả đều là ư thức
phát hiện dưới dạng h́nh thể.
Thế giới thành h́nh khi ư thức mang h́nh
thể, dù là h́nh thể vật chất hay tư tưởng. Hăy quan sát hàng triệu sinh vật
trên hành tinh này – trên đất liền, dưới đáy
biển, trong không khí. Mỗi
sinh vật lại sinh sản cả triệu lần. Với
mục đích ǵ? Có ai hay cái ǵ
đang đùa rỡn với những h́nh thể hay sao? Có
những nhà tiên tri Ấn Độ thời xưa đă
đặt câu hỏi trên. Họ
nh́n thế giới như một lila, một tṛ
chơi của Thượng Đế. Trong tṛ chơi này, những sinh vật
riêng lẻ h́nh như không đáng kể. Dưới biển, đa số
sinh vật chỉ tồn tại vài phút sau khi được
sinh ra. Con người cũng
trở thành cát bụi rất nhanh chóng, và một khi biến
đi rồi th́ coi như chẳng hề hiện hữu
bao giờ. Như thế th́ bi
thảm hay tàn nhẫn đây?
Chỉ đúng vậy khi người ta tạo một
cá tính riêng biệt cho mỗi h́nh thể, khi người ta
quên mất rằng ư thức của mỗi h́nh thể là thực
chất của Thượng Đế được thể
hiện. Bạn chỉ thực
sự “hiểu” được điều này một khi
đă thấy rơ thực chất của ḿnh, tức là ư thức
thuần túy.
Thí dụ, có một con cá sinh ra trong một
cái bồn rồi bạn đặt tên nó là John, phát cho nó một
giấy khai sinh, kể cho nó nghe lư lịch gia đ́nh nó, và
hai phút sau một con cá khác đến nuốt nó, th́ bạn
sẽ coi đó như là một thảm kịch. Nhưng thật ra câu chuyện chỉ
bi thảm khi bạn tạo ra một “cái tôi” riêng rẽ
trong khi chẳng có “cái tôi” nào cả. Sự thật là bạn nắm
được một phần của tiến tŕnh sinh
động rồi tạo ra một cá tính riêng biệt.
Ư thức ngụy trang dưới nhiều
h́nh thể cho đến khi những h́nh thể này trở
thành quá phức tạp khiến ư thức bị lạc
trong đó. Ở con người
hiện nay, ư thức đă hoàn toàn đồng hóa với những
ngụy trang của nó. Nó chỉ
c̣n biết nó như một h́nh thể, cho nên nó rất sợ
h́nh thể vật chất và tâm lư của nó bị tiêu diệt. Ở đây, tư tưởng vị
kỷ tác động rất sai lạc. Có một sai lầm
trầm trọng trong tiến tŕnh tiến hóa. Nhưng ngay cả giai đoạn
này cũng nằm trong tṛ chơi lila của Thượng
Đế. Rốt ráo v́ sai lầm
gây quá nhiều đau khổ nên ư thức phải buông bỏ
sự đồng hóa với h́nh thể và tỉnh giấc
mộng này. Nó sẽ tự ư
thức trở lại ở một tầng sâu hơn lúc
trước khi nó đánh mất ư thức.
Đức Giêsu đă giảng rơ tiến tŕnh
này trong bài ngụ ngôn người con hư hỏng, bỏ
nhà cha ḿnh ra đi, phung phí hết gia sản rồi cuối
cùng v́ quá khổ sở nên quay trở về. Lúc đó người cha càng yêu
thương đứa con của ḿnh hơn xưa. V́ thế
tuy người con vẫn như trước nhưng lại
không giống trước. Có một cái ǵ sâu sắc hơn
đă xuất hiện. Bài ngụ
ngôn mô tả tiến tŕnh như một cuộc hành tŕnh
đi từ trạng thái hoàn hảo vô ư thức qua trạng
thái xấu xa đến trạng thái hoàn hảo có ư thức.
Bây giờ bạn đă hiểu ư nghĩa sâu
xa và rộng răi của sự kiện bạn hiện diện
như người theo dơi tư tưởng chưa? Mỗi khi quan sát tư tưởng,
th́ bạn rút ư thức khỏi h́nh thể và tư tưởng
trở thành người quan sát hay nhân chứng. Thế nên người quan sát - tức
là ư thức thuần túy vượt ra bên ngoài h́nh thể - sẽ
mạnh thêm, trong khi h́nh thể suy nhược đi. Nói đến “quan sát tư tưởng”
là đang nhân cách hóa một biến cố quan trọng cho cả
vũ trụ. Bên trong bạn,
ư thức tỉnh dậy sau giấc mơ đồng hóa với
h́nh thể và rút ra khỏi h́nh thể.
§
Một khi ư thức không c̣n đồng hóa với
những h́nh thể vật chất và tâm lư th́ nó trở
thành ư thức thuần túy, ư thức giác ngộ hay hiện
diện. Một số người
đă thực chứng được hiện tượng
này. Có thể trong tương
lai nhiều người hơn nữa sẽ chứng nghiệm
được. Hiện giờ,
ư thức vị kỷ vẫn c̣n rất mạnh, nghĩa
là đa số vẫn c̣n gắn liền ḿnh với tư
tưởng và bị nó chi phối.
Nếu họ không kịp thời thoát khỏi th́ sẽ
bị nó tiêu diệt, sẽ càng phải chịu thêm nhiều
hỗn loạn, tranh chấp, bạo hành, bệnh tật,
tuyệt vọng, điên dại.
Nó như một cái tầu sắp ch́m. Nếu không nhẩy ra th́ sẽ
ch́m theo nó. Tư tưởng vị
kỷ tập thể là thực thể nguy hiểm nhất,
điên dại nhất và tàn phá nhất trên trái đất
này. Nếu ư thức con người
không chuyển hóa th́ thử hỏi trái đất này sẽ
ra sao?
Hiện nay, hằng đêm con người chỉ
thoát được khỏi tư tưởng qua giấc
ngủ, khi ư thức ch́m xuống bên dưới tư
tưởng. Uống ruợu
hay các thứ thuốc ngăn chặn tư tưởng hoạt
động cũng đưa đến t́nh trạng
này. Nếu không có ruợu, thuốc
an thần, thuốc chống trầm cảm th́ tư tưởng
điên dại của con người c̣n biểu lộ rơ
ràng hơn nhiều. Tôi tin rằng
nhiều người nếu không được uống những
thứ thuốc này, có thể làm tổn thương người
khác và chính họ. Dĩ nhiên những loại thuốc này chỉ
càng khiến người ta khó thoát khỏi sai lầm
hơn nữa. Càng nhiều
người dùng càng khó phá vỡ nền móng của ḍng
tư tưởng cũ và càng ngăn chặn một ư thức
cao hơn trổi dậy. Nếu
những người dùng thuốc có thể tạm thời
không bị tư tưởng hành hạ họ hàng ngày, th́
ngược lại họ vẫn chưa đủ hiện
diện nơi ư thức để thoát khỏi chúng và t́m
được đường chân giải thoát.
Nhân loại không thể quay trở về một
tŕnh độ ư thức thấp hơn tư tưởng,
tức là tŕnh độ tiền suy tưởng của ông
cha chúng ta lúc xưa và của các loài cây cỏ và cầm
thú. Chúng ta không c̣n đường
để quay về. Nếu nhân loại muốn tồn tại
th́ phải tiếp tục thăng tiến. Ư thức đang tiến triển
trong khắp vũ trụ dưới hàng tỷ h́nh thể. Cho nên dù chúng ta không tiến
được, th́ trên địa bàn vũ trụ cũng
không quan trọng ǵ. Ư thức
không mất mát đi chút nào mà chỉ thể hiện dưới
một h́nh thể khác. Những sự kiện tôi đang
nói đây và bạn đang đọc đây chứng tỏ
rơ ràng rằng một ư thức mới đă có chỗ đứng
trên trái đất này.
Xin đừng nghĩ rằng tôi đang
đả kích cá nhân bạn hay dạy bạn điều ǵ
cả. Bạn là ư thức và bạn
đang nghe chính ḿnh diễn giải. Có một phương châm ở
phương Đông là: Người dạy và người học
cùng làm ra giáo lư. Dù ǵ, ngôn ngữ
tự nó cũng không quan trọng v́ nó không là sự thật. Nó chỉ dẫn đến sự
thật. Tôi nói từ tâm trạng
hiện diện và trong lúc tôi nói bạn có thể cùng hiện
diện với tôi. Dù mỗi
danh từ cũng như mọi ngôn ngữ đều có lai
lịch, những danh từ tôi dùng để nói với bạn
ở đây mang tần số cao đầy năng lượng
của sự hiện diện, nên khác xa ư nghĩa thông
thường của những danh từ này.
Trong sự tĩnh mịch lặng lẽ lại
càng có sự hiện diện.
Cho nên khi bạn đọc hay nghe tôi nói, hăy chú ư đến
cái khoảng khắc yên lặng ở giữa và đằng
sau các danh từ. Hăy quan sát những
khoảng không. Bất luận
ở đâu, lắng nghe sự yên lặng là một
phương pháp dễ dàng và trực tiếp nhất để
hiện diện. Ngay cả khi có tiếng động bao giờ
cũng có một sự yên lặng bên dưới và xen giữa
các tiếng động. Cứ
lắng nghe sự yên lặng th́ tức thời trong bạn
sẽ yên lặng. Chỉ khi
có yên lặng bên trong th́ mới nhận thức được
cái yên lặng bên ngoài. Yên lặng chính là hiện diện, là
ư thức thoát khỏi tư tưởng, là hiểu rơ ràng
và sống động điều chúng ta đang nói đến.
Bạn không nên bám víu vào bất cứ danh từ
nào. Nếu thích th́ cứ thay
thế danh từ Ky Tô bằng danh từ hiện diện. Ky Tô là tinh túy của Thượng
Đế hay bản ngă của con người, như
người phương Đông thường gọi. Khác biệt duy nhất giữa Ky
Tô và hiện diện là Ky Tô chỉ tính chất thiêng liêng
luôn luôn ngự trị trong bạn dù bạn có ư thức
được điều đó hay không. Trong khi đó hiện diện chỉ
trạng thái thiêng liêng tỉnh thức của bạn, c̣n gọi
là tinh hoa của Thượng Đế.
Một khi hiểu được rằng
không có đấng Ky Tô nào trong quá khứ hay tương lai,
th́ gạt bỏ được rất nhiều ngộ nhận
và tin tưởng sai lầm về Ky Tô. Nói rằng đấng
Ky Tô đă hay sẽ xuất hiện là dùng những thành ngữ
mâu thuẫn. Đă có Đức
Giêsu. Ngài là một người
sống cách đây 2.000 năm và đă thực chứng
được sự hiện diện thiêng liêng, thực chất
của ngài. Ngài đă nói: “Ta hiện
hữu trước khi có Abraham” mà không nói : “Ta đă hiện
hữu trước khi Abraham ra đời” v́ như thế
là ngài vẫn c̣n ở trong phạm vi thời gian và h́nh thể.
Những thành ngữ: “Ta hiện hữu” dùng trong một câu
ở thời quá khứ cho thấy một biến chuyển
triệt để, một gián đoạn trong thời gian. Đó là một lời phát biểu
sâu sắc như trong Thiền.
Đức Giêsu đă cố truyền đạt ư nghĩa
của sự hiện diện, của sự giác ngộ, một
cách trực tiếp chứ không bằng những tư
tưởng rời rạc. Ngài đă vượt khỏi ư
thức thời gian để bước vào b́nh diện
vượt ngoài thời gian. Sự thường hằng
đă bước vào thế giới này. Dĩ nhiên vĩnh
viễn ở đây không có nghĩa là thời gian không bao giờ
ngừng mà có nghĩa là không c̣n thời gian. Và như thế,
con người Đức Giêsu trở thành đấng Ky
Tô, một phương tiện của ư thức thuần
túy. Chúng ta hăy thử xem trong Thánh kinh Thượng Đế
đă tự định nghĩa ḿnh ra sao? Thượng
Đế đă có nói : “Ta đă hiện hữu và sẽ
hiện hữu” hay không? Dĩ nhiên là không v́ như vậy
quá khứ và tương lai là một thực tại.
Thượng Đế nói : “Ta là hiện hữu.” Không
có liên hệ với thời gian, chỉ có hiện diện.
Đấng Ky Tô xuất hiện lần thứ
hai ám chỉ đến sự biến chuyển của ư thức,
của thời gian thành hiện diện, của tư
tưởng thành ư thức thuần túy, chứ không ám chỉ
đến sự xuất hiện của một người
nào. Nếu đấng Ky Tô ngày mai trở lại dưới
một h́nh thể nào, ngài có thể nói ǵ với bạn khác
hơn là : “Ta là sự thật. Ta là sự hiện diện
thiêng liêng. Ta là sự sống vĩnh cửu. Ta ở trong
con, Ta ở đây, trong giây phút này.”
§
Bạn đừng bao giờ nhân cách hóa đấng
Ky Tô hay gán cho ngài một cá tính.
Những thiên thần xuống trần gian, những
đạo sư giác ngộ, họ không phải là những
người đặc biệt.
Họ không có một “cái tôi” giả cần phải tôn
sùng, bảo vệ và nuôi dưỡng nên rất xuyềnh
xoàng, tầm thường hơn cả một người
tầm thường. Bất cứ
ai có một bản ngă mạnh đều sẽ thấy họ
tầm thường hay đúng hơn sẽ chẳng thấy
họ.
Nếu bạn thích gần gũi một
đạo sư đă giác ngộ, ấy chính v́ bạn
đă có một chút hiện diện th́ mới nhận thức
được trạng thái hiện diện ở một
người khác. Có rất nhiều người đă không
nhận ra được Đức Giêsu hay Đức Phật,
cũng như đă có rất nhiều người đă bị
các đạo sư giả lôi cuốn. “Cái tôi” thường
bị “cái tôi” lớn hơn thu hút.
Bóng tối không nhận ra ánh sáng. Chỉ có ánh sáng mới nhận ra
ánh sáng. V́ thế bạn không nên tin rằng ánh sáng chỉ ở
bên ngoài hoặc chỉ có thể chiếu qua một h́nh thể
đặc biệt nào. Nếu chỉ có đạo sư của
bạn là hiện thân của Thượng Đế, th́ bạn
là ai? Tự xưng ḿnh độc
quyền là đồng hóa với h́nh thể, nghĩa là với
bản ngă dù đă hết sức khéo léo ngụy trang.
Bạn nên nhờ sự hiện diện của
đạo sư mà phản chiếu lại cá tính vượt
ngoài tên tuổi và h́nh thể của bạn, và hiện diện
mănh liệt hơn. Bạn sẽ
thấy ngay rằng trong sự hiện diện không có của
tôi hay của bạn mà chỉ có
một.
Từng nhóm người họp nhau lại
giúp đỡ lẫn nhau có thể phát ra một trường
năng lượng rất mạnh và gia tăng cường
độ ánh sáng hiện diện.
Năng lượng này không những có thể nâng cao
tŕnh độ hiện diện của từng cá nhân trong
nhóm mà c̣n có thể giúp ư thức tập thể của nhân
loại vượt thoát khỏi tư tưởng thống
trị. Tuy nhiên, phải có ít
nhất một người trong nhóm đă có tŕnh độ
vững vàng rồi mới duy tŕ được sự hiện
diện. Nếu không, tư
tưởng sẽ đ̣i lại quyền và phá hoại nỗ
lực của cả nhóm. Họp
nhau lại thành từng nhóm rất có ích nhưng cũng
chưa đủ. Quư vị
c̣n đang tu tập th́ nên dựa vào một bậc thầy,
nhưng về sau th́ chỉ nên dựa vào chính ḿnh mà thôi.
Trạng
thái hiện diện có thể so sánh với trạng thái
đợi chờ, nghĩa là vô cùng thanh tịnh, tỉnh
giác và sẵn sàng để có thể đối phó với
bất cứ sự việc ǵ xẩy ra trong lúc này.
Có thực sự hiện diện
mới thấy và cảm nhận được cái đẹp
vật chất và thiêng liêng của vạn vật.
Hiện diện là lúc nào cũng
chú ư đến trường năng lượng trong thân
xác và cảm nhận nó. Hiện
diện cũng là không c̣n đồng hóa với những
h́nh thể vật chất và tâm lư để trở thành ư
thức giác ngộ. Ở trạng
thái hiện diện, hoàn toàn không c̣n tư tưởng mà chỉ
có ư thức vắng lặng, an b́nh và an lạc.
(Đọc Tiếp CHƯƠNG VI)