Trọn Vẹn
Trong Giây Phút Này
Nguyên
tác: The Power of Now
A Guide to Spiritual Enlightenment
của
Eckhart Tolle
Dương Gia Phỏng Dịch
CHƯƠNG VI
Trước
đây thầy có nói đến tầm quan trọng của
sự thường trụ trong thân. Xin vui ḷng giảng ư nghĩa
của câu này.
Thân xác là đường dẫn vào hiện hữu. Nào chúng ta cùng t́m hiểu.
Tôi vẫn chưa
hiểu rơ lời thầy giảng về hiện hữu.
Nếu con cá suy nghĩ như người th́
nó sẽ tự hỏi :
“Nước, nước là ǵ ? Tôi
không hiểu.”
Không cần cố gắng t́m hiểu
hiện hữu. Thật ra ai cũng đă thoáng nh́n thấy
hiện hữu rồi. Tư
tưởng có thói quen muốn xếp nó gọn gàng trong một
cái hộp nhỏ rồi gắn nhăn hiệu lên đấy.
Nhưng không được.
Hiện hữu không thể trở thành đối
tượng của kiến thức v́ trong hiện hữu,
người ta không thể tách rời chủ thể và khách
thể.
Bạn có thể cảm nhận
được hiện hữu như một cảm giác tôi
hiện hữu thường trực, ở bên ngoài
cái tên và h́nh thể. Cảm nhận được tức
là hiểu được ḿnh hiện hữu, rồi an trú
trong cảm giác đó chính là tỉnh giác, chính là cái sự thật
Đức Giêsu nói sẽ giải thoát bạn.
Giải
thoát khỏi cái ǵ ?
Thoát khỏi cái ảo tưởng
bạn chỉ là thân vật chất và ḍng tư tưởng. Cái ảo tưởng của bản
ngă này, như Phật gọi, là mối sai lầm
chính yếu. Thoát khỏi cái sợ
lấp ló dưới muôn h́nh vạn trạng, hậu quả
không tránh được của ảo tưởng bản
ngă. Con người c̣n đi
t́m ḿnh trong h́nh thể phù du và dễ bị tổn
thương kia th́ c̣n luôn luôn bị cái sợ hành hạ. Cũng là thoát khỏi tội lỗi,
nghĩa là cái khổ do chính ḿnh vô ư gây ra cho ḿnh và người
khác mỗi khi “cái tôi” điều khiển tư tưởng,
lời nói và hành động của ḿnh.
Tôi
không thích tiếng “tội lỗi”.
Nó cho tôi cảm tưởng ḿnh đang bị chỉ
trích và buộc tội.
Tôi hiểu. Qua bao thế kỷ
nay đă có rất nhiều lối nh́n và giải thích sai lầm
tích lũy chung quanh những danh từ như “tội lỗi.” Chỉ v́ hiểu lầm, hay v́
người ta muốn đàn áp đồng loại của
ḿnh. Nhưng những danh từ
này chứa đựng một sự thật thiết yếu.
Nếu không nh́n được xa hơn những lời giải
thích đó và nhận biết được ư nghĩa thực
của chúng, th́ không nên dùng mà bị sa lầy trong văn tự.
Chữ nghĩa chỉ là những thực thể trừu
tượng, những phương tiện đưa đến
cứu cánh. Cũng như bảng
chỉ đường, chúng chỉ đến một
nơi chốn nào khác. Danh từ “mật ong” không phải là
chất mật ong ngọt ngào.
Muốn biết mùi vị nó ra sao th́ phải nếm thử. Nếm rồi th́ danh từ “mật ong” không c̣n quan trọng nữa
và bạn không cần vướng bận với nó nữa.
Cũng như thế, người ta có thể nói và nghĩ
đến Thượng Đế suốt đời,
nhưng không phải là họ biết hay cảm nhận
được cái thực tại mà tiếng Thượng
Đế chỉ. Chấp vào
văn tự chỉ là bị ám ảnh bởi cái bảng
chỉ dẫn, tức là một loại thần tượng
trong tưởng tượng mà thôi.
Cũng có trường hợp
đối nghịch lại. Nếu
v́ lư do ǵ bạn không thích tiếng “mật ong,” th́ có thể
bạn sẽ không bao giờ nếm thử nó. Nếu bạn
ghét danh từ “Thượng Đế,” tức là một
h́nh thức gắn bó tiêu cực, th́ bạn phủ nhận
không những danh từ này mà c̣n cả cái thực tại nó
chỉ nữa để rồi bỏ mất cơ hội
chứng nghiệm cái thực tại đó. Dĩ nhiên sở dĩ có những
tiến tŕnh này là v́ bạn đồng hóa với tư
tưởng.
Vậy nếu không thích một
danh từ nào th́ cứ bỏ nó đi rồi thay thế bằng
một danh từ khác mà bạn thích. Nếu không thích danh từ
“tội lỗi” th́ có thể dùng những danh từ “vô ư thức”
hay “điên rồ.” Như vậy
có thể đến gần sự thật hơn, gần
cái thực tại đằng sau ngôn ngữ hơn là danh từ
“tội lỗi” mà người ta đă dùng sai nghĩa từ
quá lâu rồi. Ít nhất
như vậy bạn không có mặc cảm tội lỗi.
Tôi
cũng không thích những danh từ kia v́ chúng cho tôi cảm
tưởng ḿnh đă làm điều ǵ không phải, như
ḿnh đang bị phê b́nh chỉ trích.
Dĩ nhiên là bạn sai lầm –
nhưng không có ai phê b́nh bạn cả.
Tôi không muốn làm phật ḷng bạn,
nhưng có phải bạn cũng là một phần tử của
cái xă hội đă từng giết hại hơn 100 triệu
người ở thế kỷ 20 không?
Thầy
muốn nói tôi mang tội đồng lơa?
Không phải là vấn đề
có tội hay không. Một khi
để tư tưởng đóng vai tṛ chỉ huy th́ bạn
thuộc thành phần của nhân loại điên rồ rồi. Hăy mở mắt mà nh́n sợ hăi,
tuyệt vọng, dục vọng, và bạo hành lan tràn khắp
nơi. Hăy nh́n sự độc
ác hận thù và khổ đau con người gây ra cho nhau và
cho những sinh vật khác trên trái đất ở một
mức độ không thể tưởng tượng
được. Hăy cứ quan
sát mà không cần lên án. Ở
đâu cũng t́m thấy tội lỗi, điên rồ, vô ư
thức. Trên hết, đừng
quên xét chính tư tưởng của ḿnh và t́m trong đó nguồn
gốc của sự điên rồ.
Thầy
nói đồng hóa với thân xác là một phần của ảo
tưởng. Vậy th́ làm sao
thân xác có thể giúp con người nhận thức
được hiện hữu?
Cái thân vật chất mà bạn
nh́n thấy và sờ mó được không thể
đưa bạn đến hiện hữu. Nhưng thân
đó chỉ là cái vỏ bên ngoài, một nhận thức giới
hạn và lệch lạc của một thực trạng
sâu xa hơn. Ở trạng
thái tự nhiên khi bạn nhận thức được hiện
hữu th́ bạn cũng có thể cảm nhận
được nó là nội tâm vô h́nh, một sự hiện
diện vô cùng sống động bên trong. Do đó thường trụ trong
thân là cảm nhận được thân vật chất
từ bên trong, tức là sự sống bên trong thân xác và hiểu
được rằng thật sự bạn vượt
ra ngoài h́nh thể.
Đấy mới là bước
đầu của cuộc hành tŕnh đưa bạn vào một
nơi thanh tịnh và an b́nh nhưng cũng rất sống
động. Thoạt đầu, bạn chỉ thoáng cảm
nhận được nó rồi dần dà bạn sẽ nhận
thức được rằng ḿnh không phải là một mảnh
vụn vô nghĩa trong vũ trụ xa lạ, lơ lửng
giữa sinh và tử, hưởng thụ vài niềm vui ngắn
ngủi đưa đến khổ đau để rồi
cuối cùng bị hủy diệt.
Bên dưới h́nh thể, bạn gắn liền với
cái ǵ bao la, không đo lường được và thiêng
liêng đến nỗi không tưởng được hay
nói đến được. Tuy nhiên, tôi đang nói với
bạn về nơi đó không phải để bạn
tin mà để hiểu rằng tự bạn có thể biết
được nó.
Một khi ch́m đắm trong
tư tưởng, th́ bạn liền bị cắt đứt
khỏi hiện hữu và không c̣n an trú trong thân xác. Ư thức
bị tư tưởng hoàn toàn lôi cuốn và trở thành sản
phẩm của nó. Thế nên, bạn không thể ngừng
suy nghĩ. Căn bệnh này đă trở thành tập thể.
Tất cả ư niệm về con người của bạn
đều do hoạt động của tư tưởng. V́ không c̣n nằm trong hiện hữu,
cá tính của bạn càng đ̣i hỏi nhiều, càng dễ bị
tổn thương, và thường tạo ra sợ hăi, một
cảm xúc căn bản đặc biệt. Bạn không c̣n nhận ra thực
tại vô h́nh và bất diệt của ḿnh nằm sâu thẳm
bên trong nữa.
Một trong những trách nhiệm quan trọng
nhất của bạn trên hành tŕnh tâm linh là đ̣i tư
tưởng phải giải phóng ư thức để nó
được hiện hữu.
Có như thế th́ phần lớn ư thức mà những
tư tưởng vô dụng đă quen xâm chiếm mới
được giải tỏa.
Cách hữu hiệu nhất để thành công là tập
trung thẳng vào thân xác, nơi bạn có thể
cảm nhận được hiện hữu qua trường
năng lượng vô h́nh và sinh dưỡng.
Bạn hăy thử xem. Trước
hết, xin nhắm mắt lại.
Sau này, một khi bạn đă quen “thường trụ
trong thân” rồi, th́ không cần nhắm mắt nữa. Đem sự chú ư vào thân rồi cảm
nhận nó từ bên trong. Nó có sống động không? Có
sinh lực trong bàn tay, cánh tay, chân, bàn chân, bụng, ngực
của bạn không? Bạn có cảm được trường
năng lượng đang tỏa ra khắp thân bạn và
đem sự sống đến cho mọi cơ quan và mọi
tế bào không? Bạn có cảm thấy nó ở mọi
nơi cùng một lúc trong cơ thể
như một trường năng lượng duy nhất
không? Hăy tiếp tục quán xét trong chốc lát xem
nội thân của bạn cảm nhận thế nào? Đừng nên nghĩ mà chỉ cảm
nhận. Càng tập trung th́
càng cảm nhận được rơ ràng hơn. Mỗi tế
bào như trở nên sống động hơn. Nếu nhăn
giác của bạn mạnh th́ bạn có thể nh́n thấy
toàn thân rực sáng. Dù h́nh ảnh
đó có thể khuyến khích bạn trong chốc lát,
nhưng vẫn nên chú ư đến cảm xúc nhiều
hơn. Một h́nh ảnh dù đẹp hay mănh liệt đến
đâu cũng đă được h́nh thể định
rơ, nên không c̣n ǵ để đào sâu thêm nữa.
§
Cảm giác về nội thân
không h́nh thể, không giới hạn, và không thể hiểu
thấu được nhưng lúc nào cũng có thể
đào sâu thêm. Nếu bạn chưa cảm thụ
được nhiều th́ nên chú ư đến cái ǵ ḿnh cảm
được. Có thể bạn cảm thấy chân tay
hơi tê tê. Lúc đầu, thế là đủ. Cứ tập
trung vào cảm giác. Thân bạn đang sống lại. Lát nữa
chúng ta sẽ tập thêm. Hăy mở mắt ra nh́n chung quanh
pḥng trong khi vẫn chú ư đến trường năng
lượng trong thân. Nội
thân nằm ở giao điểm của thân xác và thực chất
của bạn. Đừng
bao giờ mất liên lạc với nội thân.
§
V́ sao phần lớn
các tôn giáo đều lên án hay phủ nhận thân vật chất?
Những kẻ tầm đạo thường coi thân xác
như một chướng ngại hay một đối
tượng tội lỗi.
V́ sao có quá ít người t́m được
đạo?
Về khía cạnh thân vật chất, con
người rất gần gũi với loài cầm
thú. Chúng ta đều chia sẻ
với thú vật những nhiệm vụ cơ bản của
thân như thú vị, đau đớn, thở, ăn, uống,
đại tiện, ngủ, động lực thúc đẩy
đi kết bạn để sinh sản, và dĩ nhiên,
sinh và tử. Sau khi rơi từ
t́nh trạng ân sủng và đồng nhất xuống thế
giới ảo tưởng, con người choàng tỉnh
trong thân thú vật nên rất buồn phiền và sợ hăi.
“Đừng tự lừa dối ḿnh nữa. Ḿnh không
hơn ǵ một con vật.” V́
chưa đủ ư thức để hiểu thú tính của
ḿnh nói ǵ đến đi sâu vào mà t́m tính chất thiêng liêng
tiềm ẩn bên trong nên họ đă vội vă phủ nhận
thú tính của họ bằng cách tự tách rời khỏi
thân xác mà không c̣n hiện hữu là thân xác nữa.
Khi bắt đầu có tôn giáo, con người
càng tách rời xa hơn nữa và ư niệm “con người
không phải là thân vật chất” đă trở thành một
tín điều. Biết bao
người từ Đông sang Tây qua bao thời đại
đă đi t́m Thượng Đế, sự giải thoát,
hay giác ngộ bằng cách phủ nhận thân xác, chối bỏ
thú vui vật chất, và đặc biệt là chối bỏ
t́nh dục, bằng cách ăn chay và dùng nhiều
phương pháp kham khổ khác. Họ c̣n hành hạ thân xác
để trừng phạt hay làm nó suy nhược đi v́
nó được xem như đầy tội lỗi. Trong
Ky tô giáo người ta gọi phương pháp này là hành xác.
Nhiều người khác c̣n lên đồng hay xuất hồn
để thoát khỏi thân xác. Ngay cả Đức Phật
cũng đă theo phương pháp khổ hạnh ăn chay
trong 6 năm trường, nhưng ngài đă chỉ giác ngộ
sau khi bỏ pháp hành này.
Sự thật là chưa ai đă giác
ngộ bằng cách chối bỏ thân xác ḿnh. Dù những
kinh nghiệm này rất hấp dẫn và cho bạn nếm
mùi giải thoát khỏi vật chất, cuối cùng bạn
vẫn phải trở về với thân xác, v́ chỉ có ở
đó mới có sự chuyển hóa. Không thể nào có chuyển
hóa ngoài thân xác mà chỉ có chuyển hóa qua thân xác. Cho nên không
có bậc chân tu nào tán thành chuyện chống đối hay
từ bỏ thân xác, dù môn đệ của họ v́ bị
ảnh hưởng bởi tư tưởng nên thường
ủng hộ.
Từ những giáo pháp về thân xác, chỉ
c̣n lại vài đoạn, như lời Đức Giêsu
đă giảng rằng : “thân xác các con sẽ ngời
sáng.” Hoặc chúng c̣n lại nhưng đă trở thành huyền
thoại, như sự tin tưởng rằng Đức
Giêsu không hề chết mà vẫn c̣n giữ thân vật chất
để rồi thăng thiên. Cho đến nay, gần
như chẳng ai hiểu được ư nghĩa mật
của một số huyền thoại. Nhiều người vẫn tiếp
tục tin rằng “con người không phải là thân
xác. ” Họ vẫn thích chối
bỏ và t́m cách thoát khỏi cái thân.
Biết bao kẻ tầm đạo đă v́ thế mà
không giác ngộ được.
Có thể nào t́m lại
những giáo pháp về thân vật chất không? Hay có thể
nào dựng lại chúng từ những đoạn văn
c̣n lại không?
Không cần thiết. Mọi
giáo lư tâm linh đều từ một ngọn nguồn mà
ra. Như vậy, từ bao giờ cũng chỉ có một
vị thầy thể hiện dưới nhiều h́nh thể
khác nhau. Tôi là người thầy đó và bạn cũng vậy,
một khi bạn đạt được nguồn sống
bên trong. Đường dẫn đến đấy bắt
buộc phải qua nội thân. Dù mọi giáo lư đều
phát xuất từ một nguồn, chúng cũng chỉ là một
mớ văn tự. Và như
chúng ta đă bàn qua, một danh từ chỉ là một tấm
bảng chỉ dẫn. Giáo lư
nào cũng là bảng chỉ đến con đường
trở về nguồn.
Tôi đă nói về sự thật
tiềm ẩn trong thân bạn. Và bây giờ tôi sẽ tóm tắt
lại những giáo lư đă thất lạc của các đạo
sư. Thật ra cũng chỉ
là thêm một bảng chỉ dẫn nữa mà thôi. Trong khi
đọc hay nghe, xin bạn hăy cảm nhận nội thân.
Cấu trúc vật chất đặc
cứng dễ mắc bệnh, phải già nua rồi chết
mà bạn gọi là thân xác rốt ráo không thật, không
phải là bạn. V́ ḍng tư tưởng có giới
hạn nên đă nhận thức sai lầm thực chất
của bạn, cái thực chất không vướng mắc
trong ṿng sinh tử. Khi tách rời
khỏi hiện hữu, tư tưởng cuống cuồng
sợ hăi lầm tưởng hiện hữu và nó không là một
nên tạo ra thân xác. Tuy nhiên, cũng không v́ thế mà bạn
nên phủ nhận thân xác. Bên
trong thân xác, biểu tượng của tính cách vô thường,
giới hạn và sự chết, là thực tại rực
rỡ và bất tử của bạn. Nếu bạn
muốn khám phá ra sự thật th́ đừng nên đi t́m ở
nơi nào khác hơn là ở cái thân vật chất.
Đừng phủ nhận thân
xác v́ thế là chối bỏ thực chất của ḿnh. Bạn là cái
thân. Thân xác mà bạn nh́n thấy và sờ mó được
chỉ là một bức màn mỏng do ảo tưởng tạo
nên. Bên dưới là nội tâm vô h́nh, cánh cửa dẫn vào
hiện hữu, vào sự sống không thể hiện.
Qua nội thân bạn tiếp xúc với sự sống bất
sinh bất diệt, thường hằng và vĩnh viễn
ở cùng Thượng Đế.
§
Bí quyết là phải luôn luôn tiếp
xúc với nội thân, liên tục cảm nhận nó. Cuộc
đời v́ thế sẽ thay đổi hẳn mà trở
nên sâu sắc hơn. Càng
đưa ư thức vào nội thân, tần số rung động
của nó càng thêm cao, như ngọn đèn càng sáng khi ḿnh
điều chỉnh máy biến trở và gia tăng ḍng
điện. Ở năng lượng cao, tiêu cực không
c̣n ảnh hưởng được nữa. Những hoàn cảnh mới sẽ
xuất hiện để phản ảnh tần số cao
hơn này.
Cứ tiếp tục tập trung
vào thân xác, th́ sẽ nắm chặt được hiện
tại. Bạn sẽ không lạc trong thế giới
bên ngoài hay trong ḍng tư tưởng. Tư tưởng và cảm xúc, sợ
hăi và dục vọng có thể vẫn c̣n đó đôi chút
nhưng chúng sẽ không áp đảo bạn được.
Hăy xét xem lúc này bạn đang chú ư vào cái ǵ.
Đang nghe tôi nói hay đọc những ḍng chữ này trong
một cuốn sách. Tuy bạn đang chú tâm vào đấy
nhưng đồng thời vẫn biết có người
khác hay có chuyện ǵ xẩy ra chung quanh. Hơn nữa,
tư tưởng cũng có thể đang b́nh luận về
những điều nghe hay đọc được. Tuy nhiên, những hoạt động
này không cần phải thu hút hết sự chú ư của bạn. Hăy thử xem cùng lúc bạn có thể
tiếp xúc được với nội thân không. Phải
chú ư phần nào vào bên trong, đừng để nó hướng
hết ra bên ngoài. Nên cảm nhận
toàn thân của bạn từ bên trong như một trường
năng lượng duy nhất, giống như bạn
đang đọc hay nghe với tất cả thân xác bạn. Bạn cứ nên tập như vậy
trong những ngày tháng tới.
Đừng nên hoàn toàn tập trung vào tư
tưởng và thế giới bên ngoài mà đặt trọng
tâm vào việc đang làm, nhưng đồng thời cũng
vẫn cảm nhận nội thân. Hăy an trú trong thân, rồi
xét xem ư thức của bạn và phẩm chất công việc
bạn làm thay đổi ra sao.
Bất cứ lúc nào, ở nơi nào bạn
chờ, hăy dùng thời gian đó để cảm nhận
nội thân. V́ thế bạn sẽ thích thú với những
cảnh kẹt xe và xếp hàng. Thay v́ để tư
tưởng đưa bạn vào tương lai, th́ hăy
bước vào hiện tại bằng cách đi sâu vào nội
thân.
Nghệ
thuật nhận thức nội thân sẽ phát triển
thành một lối sống mới, một trạng thái tiếp
xúc thường trực với hiện hữu làm tăng
chiều sâu của cuộc đời bạn như
chưa từng thấy.
Một khi đă an trú sâu trong thân th́ rất dễ
quan sát tư tưởng. Bất luận chuyện ǵ xẩy
ra bên ngoài cũng không thể khiến bạn nao núng nữa.
C̣n không an trú trong thân, nghĩa là không hiện
diện, th́ c̣n tiếp tục làm nô lệ cho tư tưởng. Kịch bản trong đầu bạn
học đă từ lâu, nghĩa là tư tưởng bị
điều kiện hóa đă từ lâu sẽ chi phối
tư tưởng và cách xử thế của bạn. Bạn
có thể thoát khỏi nó trong những khoảng khắc ngắn
ngủi nhưng không được lâu. Nhất là khi có chuyện
trái ư th́ điểm này lại càng đúng. Bạn sẽ vô t́nh phản ứng
theo thói quen, như một phản xạ. Phản ứng tự động
này được nuôi dưỡng bằng một cảm
xúc cơ bản, cái sợ do ư thức đồng hóa với
tư tưởng.
Vậy khi đối diện với
những thử thách trên, bạn nên có thói quen vào ngay trong
thân và tập trung vào trường năng lượng ở
đó. Tiến tŕnh này chỉ
xảy ra trong ṿng vài giây thôi, nhưng một khi gập thử
thách th́ phải thi hành ngay. Nếu không, thói quen cũ lại
trở về. Ngay sau khi hướng sự chú ư vào bên trong
và cảm nhận nội thân, bạn sẽ yên lặng hiện
diện và đồng thời rút ư thức ra khỏi tư
tưởng. Từ nội
thân bạn sẽ biết đáp ứng thỏa đáng khi
hoàn cảnh đ̣i hỏi. Giống như ánh sáng mặt trời
rực rỡ hơn lửa của ngọn nến, trí tuệ
của hiện hữu mạnh hơn trí tuệ của
tư tưởng rất nhiều.
Khi tiếp xúc một cách ư thức với nội
thân, bạn như cái cây để rễ mọc sâu trong
ḷng đất, hay một căn nhà xây trên một nền
móng sâu và chắc chắn. Đức Giêsu đă so sánh
như vậy trong một câu chuyện ngụ ngôn. Có hai
người xây nhà. Một người xây trên cát, không nền
móng. Khi mưa băo đến, nhà bị cuốn trôi. Người
kia đào móng sâu đến tận đá rồi mới xây.
Nhà đứng vững và không bị mưa băo cuốn
đi. Người ta thường hiểu lầm bài ngụ
ngôn này.
Tôi
cảm thấy rất khó chịu khi muốn tập trung
vào nội thân. Có cảm giác bồn chồn và buồn nôn nữa.
Cho nên tôi không chứng nghiệm được hiện trạng
thầy tả.
Đó là một cảm xúc cũ mà bạn không nhận
thức được c̣n vương vấn lại. Nếu
không để ư, nó sẽ ngăn cản bạn tiếp xúc
với nội thân nằm sâu bên dưới. Chú ư không có nghĩa
là nghĩ
đến nó mà là quan sát, cảm thụ và nh́n nhận nó. Một
số cảm xúc rất dễ nhận ra, chẳng hạn
như giận dữ, sợ hăi, buồn phiền, v.v... Một số khác khó gọi
được tên v́ chúng mơ hồ chẳng hạn
như cảm giác khó chịu, nặng nề, tù túng, nửa
vời giữa một cảm xúc và một cảm giác trong
thân. Điều quan trọng
không phải là bạn có đặt tên cho cảm xúc không mà
là bạn có nhận ra nó không. Chú ư là ch́a khóa của sự
biến hóa và hoàn toàn chú ư c̣n có nghĩa là chấp nhận. Chú ư giống như một luồng
ánh sáng, một khối năng lượng dùng để
chuyển hóa mọi vật thành ư thức.
Trong một cơ thể hoạt động,
cảm xúc không kéo dài, chỉ như một gợn sóng trên mặt
biển hiện hữu. Tuy nhiên, nếu không an trú trong thân,
một cảm xúc có thể tồn tại trong nhiều ngày
tháng, hoặc nhập với nhiều cảm giác khác cùng tần
số để tạo thành một thân khổ. Thân khổ
là một kư sinh trùng có thể sống nhiều năm trong
thân xác nhờ chính năng lượng của bạn. Nó đem bệnh tật đến
và hành hạ bạn khốn khổ (xem Chương II).
Cho nên bạn hăy chú ư đến cảm
xúc và xét xem tư tưởng của ḿnh có níu kéo những
t́nh cảnh gây nên những cảm xúc
như trách móc, tủi thân, hay oán hận không. Nếu có, tức
là bạn chưa tha thứ. Thông thường người
ta không tha thứ một người nào hay kể cả
chính họ. Nhưng họ cũng
có thể không tha thứ một hoàn cảnh trong quá khứ,
hiện tại hay tương lai mà họ không chấp nhận.
Thật vậy, ngay cả tương lai cũng không tha thứ,
chỉ v́ tư tưởng không chấp nhận được
sự bất định, một tương lai ngoài sự
kiểm soát của nó. Tha thứ là không c̣n than phiền.
Một khi nhận thấy phàn nàn không ích lợi ǵ mà chỉ
củng cố “cái tôi” giả, th́ bạn sẽ dễ dàng
tha thứ. Tha thứ là không c̣n chống đối sự sống,
là để sự sống hiện diện trong bạn. C̣n không tha thứ th́ c̣n phải chịu
đau đớn, khổ sở, sinh lực bị suy giảm,
và ngay cả mang bệnh tật nữa.
Khi nào bạn
thực sự tha thứ, th́ lúc đó bạn đ̣i lại
được uy lực từ ḍng tư tưởng bởi
v́ bản chất của tư tưởng là không tha
thứ. Bản ngă cũng
vậy. Nó không thể tồn
tại nếu không có đấu tranh và mâu thuẫn. Chỉ
có bạn mới biết tha thứ, tư tưởng th́
không. Bạn hiện diện,
bước vào nội thân, rồi cảm nhận sự
thanh tịnh toát ra từ hiện hữu. Cho nên Đức
Giêsu đă nói : “Trước khi bước vào đền,
con hăy tha thứ.”
§
Hiện
hữu và nội thân liên hệ như thế nào ?
Hiện hữu là ư thức thuần túy
đ̣i lại từ ḍng tư tưởng, tức là từ
thế giới h́nh thể. Nội
thân là sợi giây nối liền bạn với cơi không thể
hiện. Ở nơi sâu xa nhất
của nội thân là cơi không thể hiện, cái nguồn từ
đó ư thức phát sinh như ánh sáng tỏa ra từ mặt
trời. Nhận ra nội thân
là ư thức nhớ lại gốc và trở về nguồn.
Có
phải cơi không thể hiện và hiện hữu giống
nhau không?
Đúng vậy. Danh từ không
thể hiện, qua sự tiêu cực của nó, muốn
diễn tả cái mà bạn không thể nói đến, nghĩ
đến hay tưởng tượng được. Nó chỉ đến sự việc
hiện hữu bằng cách nói đến sự việc
không hiện hữu. Ngược
lại hiện hữu là một danh từ tích cực. Nhưng cũng đừng nên lệ
thuộc hay tin vào cả hai danh từ. Chúng chỉ là những bảng chỉ
dẫn.
Nếu
hiện hữu là ư thức đ̣i lại từ ḍng tư
tưởng, th́ ai đ̣i ?
Chính là bạn. V́ thực tướng của bạn
là ư thức nên ta có thể nói đó là ư thức thức dậy
từ giấc mộng h́nh thể. Nói thế không có nghĩa
là thân xác của bạn sẽ tan biến ngay trong hào quang. Bạn
vẫn phải tiếp tục sống trong thân xác hiện
thời nhưng cùng lúc bạn cũng nhận ra cơi vô h́nh và
bất diệt trong bạn.
Tôi phải thú thật
rằng tôi không hiểu được những điều
này nhưng ở một b́nh diện sâu hơn, th́ h́nh
như tôi lại hiểu được chúng. Đấy chỉ là một cảm
giác. Có phải thế là tự lừa dối không?
Không. Cảm giác sẽ đưa bạn đến
gần con người thật của bạn hơn là
tư tưởng. Tôi không nói điều ǵ mà thâm tâm bạn
đă không biết qua. Một
khi đă cảm nhận được nội thân, th́ bạn
sẽ nhận ngay ra sự thật khi có ai nhắc đến. Nếu chưa đạt đến
tŕnh độ ấy, th́ nên tập chú ư ngay đến thân
xác.
Tập trung vào nội thân có nhiều lợi ích
khác về mặt vật chất.
Nó có thể làm chậm tiến tŕnh lăo hóa của
cơ thể. Trong khi bề
ngoài của thân xác già nua nhanh chóng, bên trong không biến đổi
theo thời gian. Có khác là bạn cảm nhận được
bên trong thân xác của ḿnh mỗi ngày một rơ ràng và sâu
đậm hơn. Ở tuổi 80, bạn vẫn cảm
nhận được trường năng lượng của
nội thân linh hoạt như ở tuổi 20. Một khi bạn chuyển từ
trạng thái b́nh thường (nghĩa là lúc c̣n bị vướng
mắc trong tư tưởng và ở bên ngoài thân xác) sang trạng
thái hiện hữu (nghĩa là khi bạn an trú bên trong thân
xác và hiện diện trong hiện tại), th́ thân xác bạn
liền nhẹ hẳn đi, trở nên trong sáng và sống
động hơn. V́ ư thức nằm trong thân nhiều
hơn, cơ cấu các phân tử không c̣n đặc như
trước nữa và ảo tưởng vật chất
càng giảm đi.
Một khi bạn đồng hóa với bên trong
thân xác nhiều hơn là với bên ngoài th́ bạn hiện
diện thường xuyên hơn, không c̣n chú trọng đến
quá khứ hay tương lai nữa, th́ bạn sẽ không
c̣n chứa chấp thời gian trong tâm khảm và trong các tế
bào của cơ thể. V́ cứ tích lũy thời gian nên
tế bào không thể tự hồi sinh được. Cho
nên nếu bạn cứ an trú bên trong thân xác th́ thân xác sẽ
già nua chậm hơn. Ngay cả
khi nó già đi, thực chất của bạn cũng sẽ
lộ ra ngoài nên bạn không có h́nh dáng của một người
già.
Có bằng chứng
nào về sự kiện này không?
Cứ thử xem rồi bạn sẽ là bằng
chứng.
Phương pháp thực hành này có một lợi
ích khác là tăng cường hệ thống miễn nhiễm
mỗi khi bạn an trú trong thân. Càng mang ư thức vào bên trong
thân xác, th́ hệ thống miễn nhiễm càng được
tăng cường thêm. Giống
như mỗi tế bào tỉnh dậy và reo mừng. Thân
xác thích được chú ư đến. Phương pháp trị liệu
này vô cùng hữu hiệu. Phần lớn bệnh tật xâm
nhập nhằm lúc người ta không an trú trong thân. Khi chủ
nhân vắng nhà th́ nhiều nhân vật hắc ám đến
xâm nhập. Nhưng khi chủ
nhà ở đó, tất nhiên không một khách lạ nào có thể
vào.
Không phải chỉ riêng hệ thống miễn
nhiễm của cơ thể được tăng cường
mà ngay cả hệ thống miễn nhiễm tinh thần cũng
vậy. Nó giúp bạn chống lại những trường
năng lượng tiêu cực dễ truyền nhiễm do
người khác mang đến. Nó không chỉ che chở bạn
như một tấm áo giáp mà bằng cách nâng cao tần số
rung động của toàn trường năng lượng
của bạn. V́ vậy, những cảm xúc rung động
ở tần số thấp như sợ hăi, giận dữ,
chán nản, v.v. . . không c̣n tồn tại trong trường
ư thức của bạn mà ở một nơi chốn khác.
Ngay cả khi chúng c̣n, bạn cũng không cần chống
đối v́ chúng sẽ không ảnh hưởng ǵ đến
bạn. Điều tôi đang
nói bạn không cần tin mà nên thực nghiệm xem sao.
Có một pháp thiền để tự trị
bịnh rất giản dị nhưng lại công hiệu
vô cùng. Bạn có thể thực hành mỗi khi thấy cần
gia tăng hệ thống miễn nhiễm của cơ thể.
Nó đặc biệt hữu hiệu khi triệu chứng bệnh
mới bộc phát. Nhưng pháp cũng rất tốt trong
trường hợp bệnh đă kinh niên, nếu bạn
áp dụng thường xuyên và hết sức chú tâm. Nó chống
lại mọi lực tiêu cực làm gián đoạn trường
năng lượng của bạn. Tuy nhiên, bạn không thể
thực hành pháp này để thay thế sự thường
trụ trong thân, v́ nếu không sự công hiệu của nó
sẽ chỉ ngắn hạn và tạm thời. Pháp thiền
như sau: Khi bạn có ít phút rảnh rỗi và nhất là buổi
tối trước khi đi ngủ và sáng dậy, hăy để
ư thức chan ḥa vào toàn thân. Nằm dài và nhắm mắt lại.
Chọn những bộ phận khác nhau trong thân và chú tâm vào
đấy trong chốc lát: chân, bàn chân, tay, bàn tay, bụng,
ngực, đầu, v.v. . . Hết sức cảm nhận
sinh lực trong những bộ phận này. Ngừng 15 giây ở
từng bộ phận rồi lướt sự chú ư qua cái
thân từng đợt một, vài lần như vậy, từ
đầu đến chân rồi trở ngược lại.
Sau đó cảm nhận toàn nội thân như một
trường năng lượng duy nhất. Giữ cảm
giác đó trong ít phút. Trong lúc đó bạn hăy hoàn toàn hiện
diện trong từng tế bào của cơ thể. Đừng
để ư nếu có lúc tư tưởng lôi sự chú ư của
bạn ra khỏi thân và rơi trở lại tư tưởng.
Khi nào bạn thấy có sự sao lăng, th́ hăy đưa ngay sự
chú ư trở về nội thân.
Có nhiều lúc khi
suy nghĩ quá nhiều, nhất là khi bồn chồn lo ngại,
tôi không thể nào cảm nhận được nội
thân. Có cách nào giúp tôi trong trường hợp này không?
Khi nào bạn thấy khó tiếp xúc với bên
trong thân xác th́ hăy chú tâm ngay đến hơi thở. Thở
một cách ư thức là một pháp thiền rất hữu
hiệu. Nó giúp bạn từ từ tiếp xúc với thân
xác. Chú ư theo dơi hơi thở khi nó ra vào cơ thể. Hăy thở
và cảm thấy bụng co dăn theo nhịp hít vào thở ra.
Nếu bạn giỏi tưởng tượng, th́ hăy nhắm
mắt lại và h́nh dung một vùng ánh sáng bao quanh bạn hoặc
một chất long lanh sáng, một biển ư thức, bao phủ
bạn. Rồi hít ánh sáng đó vào, cảm nhận nó tràn ngập
và chiếu sáng toàn thân của bạn. Từ từ tập
trung vào cảm giác. Bấy giờ bạn đă bước
vào thân xác. Tuy nhiên, đừng nên dính mắc vào h́nh ảnh
nào cả.
§
Khi cần phải suy nghĩ để làm việc
ǵ, th́ cứ suy nghĩ nhưng đồng thời cũng
cần cảm nhận nội thân. Chỉ khi nào có ư thức
mà không có tư tưởng, th́ mới có sáng tạo. Muốn
vậy, bạn chỉ cần an trú trong thân. Khi cần có một
giải đáp, một giải pháp hay một ư kiến sáng
tạo, hăy ngừng suy nghĩ trong giây lát và tập trung vào
trường năng lượng của nội thân. Hăy nhận
thức sự tĩnh lặng. Khi bạn suy nghĩ trở
lại, ḍng tư tưởng sẽ mới lạ và sáng tạo.
Mỗi khi bạn cần suy nghĩ, hăy tập thói quen suy
tưởng rồi lắng nghe sự tĩnh lặng bên
trong rồi trở lại suy tưởng. Có thể nói rằng :
Bạn không nên chỉ suy tưởng bằng bộ óc mà bằng
cả thân xác.
§
Có lắng nghe ai nói th́ đừng chỉ
nghe bằng lư trí mà bằng cả thân xác. Hăy cảm nhận
trường năng lượng của nội thân. Thay v́
chú ư vào tư tưởng th́ hăy tạo một khoảng trống
không vắng lặng ở đó bạn có thể hoàn toàn lắng
nghe mà không để lư trí khuấy động. Như thế
là dành cho người nói một khoảng không để hiện
hữu, là tặng một món quà quư giá nhất. Người ta thường không
biết lắng nghe v́ họ c̣n bận suy nghĩ nhiều
hơn là nghe kẻ đối diện nói. Họ không chú tâm
được đến điều quan trọng nhất
là sự hiện hữu của người này bên dưới
những lời nói và tư tưởng. Dĩ nhiên bạn
chỉ cảm nhận được sự hiện hữu
của một người khác bằng chính sự hiện
hữu của ḿnh. Chỉ có
thế mới có sự đồng nhất, tức là t́nh
yêu v́ ở tầng lớp sâu thẳm nhất bạn đồng
nhất với vạn vật.
Trong phần lớn những mối quan
hệ, ta chỉ thấy những lư trí quan hệ với
nhau chứ không phải con người cảm thông với
nhau. Và như vậy th́ chúng không thể nào phát triển
được. Cho nên, ở
đời ta thường chỉ thấy mâu thuẫn. Khi bạn để lư trí chi phối
đời ḿnh th́ làm sao tránh được mâu thuẫn và vấn
đề? Chỉ khi nào bạn tiếp xúc với nội
thân th́ mới tạo được một khoảng không
để những mối quan hệ có thể phát triển.
V́ tư tưởng tác động sai lạc nên
bạn tưởng lầm ḿnh xa cách hiện hữu và là một
thân xác vật chất.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Tuy bạn không phải là thân xác
nhưng cũng không thể phủ nhận nó v́ thân xác là
phương tiện duy nhất có thể đưa bạn
trở về với thực chất của ḿnh.
Thân xác chỉ
là một bức màn mỏng do ảo tưởng tạo
nên. Bên dưới là nội tâm vô h́nh nhưng vô cùng sống
động, một trường năng lượng gắn
liền bạn với cái ǵ mênh mông, bất sinh bất diệt,
vô cùng thiêng liêng và không đo lường được, thực
chất của bạn. Muốn
t́m lại được thực chất của bạn,
th́ phải luôn luôn tiếp xúc với nội thân, liên tục
cảm nhận nó.
(Đọc Tiếp CHƯƠNG VII)